- Khởi bẩm Thanh tiên tử, đại vương nói không có gì đáng ngại. Hơn nữa, đây cũng không phải là chuyện lần một lần hai. Trong một tháng qua, đại vương và vương hậu thường xuyên đùa giỡn tạo ra động tĩnh rất lớn, có khi còn phát ra tiếng kêu thảm!
Tên thị vệ kia cung kính nói.
Ở trong đình có một vị nữ tử đứng đó. Người này không phải là ai khác mà chính làngười truy sát Trương Chính Đạo trước đó, Nhiếp Diệt Tuyệt.
Nhiếp Diệt Tuyệt trở về, thế nhưng hiển nhiên nàng đã bị Trương Chính Đạo làm cho tức giận không nhẹ. Lửa giận trên mặt vẫn còn chưa tan. Vừa mới trở về lại nghe thấy tiếng đồ đạc vỡ ở tẩm cung vương hậu, đêm hôm khuya khoắt sao lại có thể có động tĩnh như vậy chứ? Thậm chí ngay cả thị vệ cũng không để ý tới chuyện này khiến cho nàng không nhịn được hỏi một câu.
Kết quả tên thị vệ này lại nói đây là chuyện bình thường.
Thị vệ đã quen với chuyện này, cũng không để ý tới thì bản thân nàng xen vào việc của người khác làm gì cơ chứ? Phu thê người ta làm chút chuyện, nàng hỏi làm gì cơ chứ? Xì…
Vốn Nhiếp Diệt Tuyệt đang tức giận, thế nhưng vừa nghĩ tới đây, khuôn mặt nàng ửng đỏ, cũng không có ý truy cứu nữa.
Trong tẩm cung của vương hậu, Vương Khả nhìn Chu Yếm nói với thị vệ bên ngoài, lúc này mới hài lòng nói một câu:
- Coi như ngươi thức thời, hừ!
Vương Khả cũng không biết Thanh tiên tử chính là Nhiếp Diệt Tuyệt, bằng không hắn cũng không có tâm tư khen ngợi Chu Yếm một câu.
Giờ phút này sắc mặt của Chu Yếm cũng cực kỳ khó coi. Chu Yếm tự tin bản thân có thể đánh chết Vương Khả chỉ trong vòng một chưởng! Bản thân hắn là Tiên Thiên cảnh đỉnh phong,há có thể để Vương Khả uy hiếp được cơ chứ?
Nhưnghiện tại Chu Yếm không dám động thủ. Bởi vì Vương Khả đãđoạt chuỗi niệm châu của hắn đi. Một khihắn động thủ, ma khí sẽ bị tiết ra ngoài.
Nghe những tà ma khác nói, Thanh tiên tử là cường giảtuyệt thế của chính đạo, trong mắt không dunghạt cát nào. Nếu như nàng nhìn thấy ai có ma khí, nhất định người đó sẽ mất mạng dưới tay nàng.
Khoảng thời gian này Thanh tiên tử thường xuyên ở lại trong vương cung, đây cũng là nguyên nhân khiến cho hắn đường đường là một quân vương mà cũng phải đào địa cung. Lại còn dùng tẩm cung của vương hậu để che giấu, mới dám vụng trộm tu luyện ma công.
Một khi hắn động thủ, ma khí sẽ bị tiết ra ngoài! Nhất định sẽ bị Thanh tiên tử truy sát! Một khi hắn giằng co với Vương Khả, vạn nhất bị Thanh tiên tử để ý tới, khi đó cho dù hắn có cẩn thận tới mức nào thì cũng sẽ bại lộ bí mật nhập ma của bản thân. Cho nên, tuyệt đối không thể để cho Thanh tiên tử biết rõ chuyện đang xảy ra trong này.
Mẹ nó, thật là nghẹn khuất. Bản thân hắn có lực lượng Tiên Thiên cảnh đỉnh phong mà lại không được dùng.
- Nói đi, viên niệm châu này ngươi lấy ở đâu? Chủ nhân ban đầu của viên niệm châu này ở đâu?
Vương Khả lạnh lùng nói.
- Hừ, Vương Khả, ngươi cho rằng ngươi có thể uy hiếp được ta sao?
Chu Yếm lạnh lùng nói.
- Ngươi không nói đúng không?
Trường kiếm trong tay Vương Khả ép vào trên cổ Chu Yếm.
- Ngươi muốn giết ta? Ngươi dám giết ta không? Giết ta thì ngươi cũng không thoát được đâu!
Chu Yếm lạnh lùng nói.
Vương Khả biến sắc, chẳng lẽ lão tiểu tử Chu Yếm này đã nhìn ramình lo lắng tới an nguy của U Nguyệt công chúa cho nên mới cố ý không chịu nói? Bảo ta giết ngươi? Ngươi nghĩ rằng ta không dám giết ngươi hay sao?
Sắc mặt Vương Khả lạnh lẽo, lật tay thu hồi trường kiếm, lại lấy ra một cái roi.
Phanh!
Một roi quất xuống, lập tức để lại một vết máu ởtrên mặt của Chu Yếm, Vương Khả trừng mắt nói:
- Nói, ngươi có nói hay không?
- A!
Chu Yếm bị quật một cái, miệng hét thảm một tiếng. Đồng thời hắn cũng dùng ánh mắt không thể tưởng tượng được nổi nhìn về phía Vương Khả.
- Ngươi không nói, ta sẽ tiếp tục quất! Quất đến khi nào ngươi nói mới thôi!
Vương Khả lạnh lùng nói.
- Ba! Ba! Ba!
- A,,, ngươi dám,!
Chu Yếm dữ tợn hô hào, hận không thể dùng một chưởng chụp chết Vương Khả. Thế nhưng con bà nó, ở bên ngoài là Thanh tiên tử. Hắnkhông thể vận dụng chân khí mà chỉ có thể thụ động bị đánh, đành phải chạy trốn tứ phía mà thôi.
Chạy ra bên ngoài? Một khi chạy ra, không phải sẽ khiến cho mọi người biết rõ chuyện bên trong tẩm cung này hay sao? Nếu Thanh tiên tử nhìn thấy ta chạy ra ngoài, nhất định sẽ tìm hiểu nguyên do. Cửa địa cung của ta còn chưa đóng. Một khi Thanh tiên tử quét thần thức qua, khi đó chẳng phải bí mật của bản thân hắn sẽ bại lộ hay sao?
- Đủ rồi,, không cần đánh nữa,!Trả niệm châu lại cho ta!
Chu Yếm chỉ có thể cắn răng nuốt nỗi khuất nhục này vào trong bụng mà hô lớn.
- Lại còn dám mạnh miệng? Ngươi không nói, ta sẽ quất đến khi nào ngươi nói mới thôi!
Vương Khả lạnh lùng nói.
Chu Yếm không thể dùng chân khí mà Vương Khả lại có thể sử dụng, tu vi Tiên Thiên cảnh đệ nhị trọng còn không thể áp chế Chu Yếm tới gắt gao nữa hay sao? Vì vậy trong phòng không ngừng truyền ra tiếng kêu thảm thiết.
Tiếng kêu thảm thiết này khiến cho Nhiếp Diệt Tuyệt ở bên ngoài không khỏi nghi hoặc.
- Tiếng kêu này cũng là niềm vui thú giữa phu thê với nhau hay sao?
Nhiếp Diệt Tuyệt có chút nghi hoặc nhìn về phía thị vệ ở bên cạnh hỏi.
- Đúng vậy, đoạn thời gian này trong tẩm cung của vương hậu thường xuyên có đủ loại thanh âm truyền đến. Tiếng quất roi đã là nhẹ nhất rồi.