Tiên Vực dần yên ổn lại, Khôn Cảnh và Bắc Cảnh đều ổn định, Cảnh Vương mới lên chức. Phía Nam Cảnh sau khi Tuyết Nhi đi một chuyến, đại viên mãn Nguyệt gia ngồi ổn trên vị trí Cảnh Vương. Chỉ có vua Đông Cảnh vẫn trống không, Trung Cảnh không tỏ thái độ gì, Lục Ly và Tiểu Bạch chưa từng xuất hiện.
Đông Cảnh bởi vì vô chủ, cho nên trở nên hơi hỗn loạn. Đại gia tộc không dám đến cướp đoạt vị trí của tộc vương, tiểu gia tộc nào dám đến tranh giành địa bàn. Dù sao ai làm Cảnh Vương cũng được, bọn họ đều thần phục, bọn họ lại không tranh giành vị trí Cảnh Vương, tranh giành một địa bàn vẫn được đi?
Thời gian trước, Đông Cảnh đại chiến một hồi, rất nhiều nơi đều trống không, rất nhiều tài nguyên bảo địa đều biến thành nơi vô chủ. Những tiểu gia tộc này làm sao có thể nhẫn nhịn? Dù sao có đại tộc đến công chiếm, bọn họ đến lúc đó đầu hàng là được, thật sự không được, bọn họ nhường lại địa bàn, trốn chạy là được.
Đông Cảnh cướp đoạt một thời gian, càng ngày càng nhiều tiểu gia tộc tiến vào. Về sau, một vài tài nguyên bảo địa cũng bị phá hủy, Cảnh Vương Trung Cảnh rốt cuộc lên tiếng, Tuyết Nhi truyền đến một câu… có thể tranh giành địa bàn, nếu dám phá hư tài nguyên địa bảo, giết không tha.
Cướp đoạt địa bàn ở Tiên Vực thật bình thường, các cảnh kỳ thật cổ vũ tranh giành địa bàn. Bởi vì có quá nhiều võ giả, tài nguyên không đủ chia. Võ giả có thể không ngừng sinh ra, tài nguyên bảo địa lại chỉ có bao nhiêu. Hủy diệt một cái, ít đi một cái, muốn khôi phục cần tốn lượng lớn thời gian. Cho nên không chỉ Tiên Vực, các nơi đều có quy định bất thành văn. Có thể tranh giành địa bàn, không thể hủy diệt thiên tài địa bảo.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây