Lục Tiểu Bạch tới, còn nghênh ngang mà đi, chiến thuyền không ẩn thân, hơn nữa còn không mở ra Thần Văn quang tráo ngăn cách thần niệm. Bọn hắn cố ý muốn nói cho đám người Bối Luân biết, ta tới rồi, nếu không muốn làm lớn chuyện, vậy thì thành thật thả con tin ra.
Ở trong lòng Tiểu Bạch, Bối Huyền chỉ là kẻ chết nhát. Năm đó hắn giết vào Bắc Cảnh, giết đi Bối Áo, Bắc Cảnh chi vương đến cái rắm đều không dám phóng. Hắn cũng biết trong chín đại Cảnh Vương, Bắc Cảnh chi vương thuộc hàng lót đáy. Đoán rằng chỉ cần hắn và Kỳ Sư Sư ra mặt, Bối Luân há dám không thả con tin? Chuyện này mà làm lớn, cha hắn đánh tới Bắc Cảnh, ai có thể ngăn cản được?
Tốc độ hắn rất nhanh, đoán chừng nhiều nhất hơn hai tháng liền có thể đến Băng Hà Cốc. Phía sau đám người Vẫn đại nhân một đường điên cuồng đuổi theo, đáng tiếc hai chiến thuyền cùng một cấp bậc, tốc độ ngang nhau, há có thể nhẹ nhàng đuổi kịp? Nếu là Đông Cảnh chi vương phi hành hết tốc lực, vậy chắc có thể đuổi kịp, nhưng ai cũng không biết Đông Cảnh chi vương có đuổi theo hay không?
Lại qua mấy ngày, Bối Huyền cảm ứng được một đạo khí tức như có như không, Tây Cảnh chi vương cũng tới, cũng như Nam Cảnh chi vương, không hiện thân mà chỉ tiềm phục trong bóng tối. Chắc là phải đợi đại chiến bắt đầu mới sẽ xuất hiện, hơn nữa nếu chiến cuộc không chiếm thượng phong, bọn hắn tuyệt đối sẽ không đi ra.
Đứng ở góc độ hai tên Cảnh Vương, bọn hắn làm vậy không sai. Bọn hắn rất muốn rửa nhục, vấn đề ở chỗ lão Thôn Thiên Thú quá mạnh, hơn nữa còn sắp chết, nhất thời không cẩn thận sẽ bị lão Thôn Thiên Thú kéo theo chết cùng, vậy thì không đáng. Không có nắm chắc tuyệt đối, bọn hắn đương nhiên sẽ không ra tay.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây