Một bữa cơm, Tần Hà ăn từ buổi trưa đến khi trời tối. Mãi cho đến khi ánh trăng xuất hiện, Tần Hà mới xoa xoa bụng, mang bảy tám phần men say, xách theo một hộp đồ ăn, hài lòng rời khỏi Trung Sơn Vương Phủ. Không rõ là hắn đã ăn hết bao nhiêu, dù sao Từ Thiên Ân là khóc lóc quay về.
Ôm bụng hát ngâm nga, Tần Hà ung dung nhàn nhã bước trở về. Cuộc sống thần tiên có lẽ cũng chỉ như vậy, quan trọng hơn là, người một khi đi thuận thì chuyện tốt sẽ nối theo nhau mà đến.
Còn không phải sao, Tần Hà vừa mới vượt qua hai con đường.
Ở phía đối diện bỗng có một cái đèn lồng xuất hiện, tiếng gõ mõ trúc vang lên.
“Ô! Canh một đến, hàn triều tới, đốt than sưởi ấm, cửa sổ nhớ để một khe hở!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây