Nói thật, dù cho tim có lạnh như sắt thép thì người cũng là động vật xã hội.
Trải qua chín năm thiên tai, hai tay nhiễm đầy máu tươi. Những năm này ngày nào cũng bận rộn đấu với người đấu, với thiên tai, không cảm thấy trống vắng.
Nhưng sau khi rời căn cứ quân sự, gần như không liên lạc giao tiếp với người khác.
Ba người một chó ngày nào cũng tự mình quẩn quanh hít thở không khí, không ăn cơm thì đi ngủ, nhất là khi bị nhốt trong hoàn cảnh chật hẹp này không biết lúc nào thiên tai mới kết thúc.
Không thiếu thức ăn nước uống, công cụ thoát hiểm có đầy đủ lại có thêm thiết bị gian lận là không gian, dù cho tai nạn lớn thế nào cũng có thể gặp dữ hóa lành.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây