Để có thể ngồi ở vị trí như hôm nay, Cố Đình Lâm không thể nào là kẻ nhiều chuyện được.
Thư Tuyết Tình nhắc lại: “Tôi là y tá trưởng.”
Khương Ninh không khách sáo nữa: “Tôi thấy cô không phải y tá trưởng, mà là bà bác trong tổ dân phố, cái mẹ gì cũng quan tâm.”
Thư Tuyết Tình không ngờ cô lại nói chuyện khó nghe như vậy, sắc mặt chợt thay đổi.
Chuyện nên nói, ngày hôm đó cũng đã nói rõ rồi, nếu Cố Đình Lâm thật sự bị bệnh nằm bệnh viện, người muốn chăm sóc ông chắc hẳn phải xếp một hàng dài, Khương Ninh dựa vào đâu lại đi tin một người phụ nữ giấu đầu hở đuôi trước mặt này?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây