Xe chậm rãi dừng lại, cách chiếc xe kia chừng mười mét.
Hoắc Dực Thâm hạ cửa kính xuống: “Sao vậy?”
Hai người bên cạnh xe, một người đàn ông chừng năm mươi tuổi, mặc quân trang thẳng tắp, gương mặt chữ quốc nghiêm túc không giận mà uy, nhìn phù hiệu trên vai thì chắc đây là một nhân vật lớn.
Bên cạnh là một quân nhân rất trẻ, chắc là một cần vụ binh.
Thấy Hoắc Dực Thâm đội nón bảo hiểm sắt, cần vụ binh này chợt cảnh giác, nhưng vẫn đi đến, lễ phép dò hỏi: “Chào đồng chí, xin hỏi anh có biết sửa xe không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây