Nhìn họ cùng bị thương, trong lòng Khương Ninh nếu nói không cảm động là giả, nhưng cô không thể nói ra sự thật được.
Hoắc Dực Thâm bị thương nặng, cần được chăm sóc và điều trị tốt nhất, nếu đi cùng với Trương Siêu, Lục Vũ và những người khác, trên đường đi xóc nảy chỉ làm cho vết thương của anh bất cứ lúc nào cũng có thể trở nên tồi tệ hơn.
"Cảm ơn." Khương Ninh ôm bốn người: "Các cậu bị thương, bị bệnh, thậm chí còn không tự chăm sóc được cho bản thân, không cần phiền phức như vậy nữa đâu."
Lục Vũ ngạc nhiên: "A Ninh, cậu nghĩ chúng tôi là gánh nặng sao?"
"Nói bậy." Khương Ninh khinh thường: "Các cậu nhìn lại bản thân đi, bị thương suốt một trăm ngày, thật sự để các cậu đang bị thương đi ra ngoài tìm kiếm, đừng nói đến lúc đó không tìm được người, ngược lại các cậu còn bị thương nặng hơn nữa đấy."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây