Khương Ninh có hơi hiếu kỳ, hạ thấp giọng hỏi: “Cậu thật sự yêu Trịnh Vỹ Lệ hả?”
Lục Vũ hít sâu, thở ra vài lần mới nói: “Trước kia chỉ cảm thấy có cảm giác an toàn, bây giờ thì đúng là không thể rời bỏ. Cậu có bản lĩnh, Trương Siêu thì có đầu óc, chỉ có tôi là không có gì, cơ thể lại yếu, không đi đường tắt thì biết phải làm sao?”
Làm gì có ai mà không bực, nhưng như vậy thì sao, không lẽ lại khóc cho bọn họ xem? Nước mắt là thứ không đáng tiền nhất.
Thật ra thì, anh ấy rất biết ơn trận thiên tai này, cơ thể ngày càng khỏe hơn, còn có thể kiếm tiền nuôi người phụ nữ của mình.
Cảm giác sống lưng thẳng tắp, ngẩng cao đầu!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây