“Chờ một chút.” Vu Thanh Thanh nghiến răng nghiến lợi, cô ta thở hổn hển gọi Khương Ninh lại: “Tôi không cam lòng, tôi thực sự hối hận, sớm biết có ngày hôm nay, tôi sẽ không nhường lương thực.
Khương Ninh cô giúp tôi một tay đi, tôi không muốn chết như vậy, sau đó bị họ ném xuống từ cửa sổ.”
Xem ra cô ta rõ hơn ai hết, chắc chắn mình sẽ chết.
Nghĩ đến bị ép đến cạn kiệt, chết thật sự không nhắm mắt.
Khương Ninh dừng bước, đưa tay vào trong túi móc ra, đưa cho cô ta một túi thuốc cũ, trong đó có mấy viên thuốc ngủ mạnh: “Cô tự xem mà làm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây