Khương Ninh hiểu được lời nói của ông ấy có ẩn ý: “Cảm ơn bác, cầu vồng trải qua mưa gió sẽ càng rực rỡ hơn.”
Sau khi nhìn ông ấy rời đi, cô quay về.
Vừa rồi Cố Đình Lâm còn hơi say, thả lỏng người ngồi xuống: “Bác Tư của con đi rồi sao?”
Khương Ninh gật đầu: “Ba cố ý bảo con tiễn bác ấy, chính là cho bác ấy cơ hội mở lời?”
“Bác Tư của con cũng không dễ dàng gì. Nếu đã từ ngàn dặm xa xôi mà đến thì cố hết sức đừng để có bất kỳ khúc mắc nào mà rời đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây