Chạng vạng tối, Khương Ninh mở cửa sổ ra, gió biển mang theo vị mặn thổi tới.
Nhà xe rất gần biển, chỉ chừng ba bốn trăm mét mà thôi.
Mặt trời lặn rất đẹp, nhưng cả nhà đã ngắm cảnh biển thế này đến chán rồi.
Khương Ninh kiểm tra cho Bạch Tuyết, chắc chắn cơ thể của nó không có vấn đề gì lớn, lúc này cả nhà mới đội nón che nắng ra cửa.
Gió biển thổi, đất bùn dưới chân mềm nhũn, họ có cảm giác như đã trải qua mấy đời.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây