Triệu Toàn hít một hơi thật sâu, chào Khương Ninh theo kiểu quân đội, ngàn vạn lời nói hóa thành một câu: "Cảm ơn, bảo trọng."
Anh ấy không biết tại sao cô không muốn rời đi nhưng anh ấy chỉ có thể lựa chọn tôn trọng.
Nếu không có cô giúp đỡ, anh ấy vốn không có cơ hội trở lại bầu trời, hàng trăm người may mắn còn sống sót ở Bắc Cực có lẽ sẽ không thể trở về nhà.
Chiếc máy bay tiêm kích màu đen lướt đi, tốc độ ngày càng nhanh, bay qua đường băng hình vòng cung, như một lưỡi dao sắc nhọn lao thẳng lên trời cao.
Khương Ninh ngẩng đầu nhìn bầu trời, hồi lâu vẫn không thể hoàn hồn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây