Lúc này.
Trên mặt bốn người Ngân Cổ Thông nở nụ cười châm chọc, lời của Diệp Trường Sinh là chuyện cười hay nhất mà bọn họ được nghe.
Có thể hạ gục Ninh Vô Bại, trong thế hệ thanh niên, Diệp Trường Sinh được xem như là tồn tại đỉnh phong.
Nhưng trước mặt bọn hắn, Thánh giả tu vi yếu như con kiến, Diệp Trường Sinh lại dám kêu gào với bọn hắn.
Tiểu tử này… Điên rồi?
Diệp Trường Sinh vân đạm phong khinh, ngạo nghễ độc lập trước mặt bốn người, tâm vững như bàn thạch, lúc này, cơ thể nhỏ yếu của hắn hùng vĩ đồ sộ giống như một ngọn núi lớn.
Cơ thể nhỏ bé, cất giấu năng lượng to lớn.
Ngân Cổ Thông cười lạnh một tiếng: “Tiểu tử, ngươi đây là trứng chọi đá, tự tìm đường chết.”
Diệp Trường Sinh thản nhiên nói: “Lão già, phiền ngươi đi đánh trắng răng đi, răng miệng vàng khè, còn đòi dọa ai.”
Nói đến đây, hắn tạm dừng, tiếp tục nói: “Khẩu khí lớn như vậy, ngươi muốn ngạt thở chết ta ư?”
Ngân Cổ Thông giận đến không kiềm chế được: “Ngươi, muốn chết hả!”
Diệp Trường Sinh phất nhẹ ống tay áo: “Nhân sinh tự cổ ai mà không chết, chết sớm chết muộn cũng phải chết.”
Ngân Cổ Thông hoàn toàn bị Diệp Trường Sinh làm cho oán giận không nói nên lời, tức giận nói: “Ba người các ngươi ra tay giết hắn đi.”
Ba tên lão già áo choàng đen là thích khách Bạch Kim của Huyết Tửu quán, tu vi Bán Đế, có địa vị cao ở Huyết Tửu quán, cũng chỉ có Ngân Cổ Thông dám sai kiến bọn họ.
Bảo bọn họ đi giết Diệp Trường Sinh, quả thật không biết trọng nhân tài, nhưng Ngân Cổ Thông hạ lệnh, bọn họ không thể trái lệnh.
Vù.
Vù.
Ba người đạp trên không vút qua, nhìn xuống dưới tấn công Diệp Trường Sinh, uy áp của Bán Đế giống như một ngọn núi khổng lồ nghiền ép lên người Diệp Trường Sinh.
Diệp Trường Sinh thấy ba người hạ cự quyền xuống, âm thầm thúc giục Chúc Long Phi Lân, trên người hắn xuất hiện một dải vảy giáp màu đen, hình thành một cái áo giáp bao bọc lấy hắn.
Ầm.
Ầm.
Công kích của ba người đánh trúng Diệp Trường Sinh, nhưng hắn lại không bị gì, cơ thể chỉ bay về phía sau.
Trái lại, ba tên cường giả Bán Đế của Huyết Tử Quán đứng trước Diệp Trường Sinh lại vô cùng ngạc nhiên.
Ba người bọn họ cùng nhau công kích lại không bị tổn thất gì, đây là...
Thật không ngờ.
Chiến giáp Chúc Long trên người Diệp Trường Sinh, sức phòng ngự có thể ngăn cản Đế Giả tầng năm tùy ý công kích, bọn hắn chỉ có sức lực của Bán Đế, muốn làm Diệp Trường Sinh bị thương vốn dĩ là chuyện không thể.
Ngân Cổ Thông hơi híp mắt, ánh mắt dừng trên người Diệp Trường Sinh: “Hắn lại có chí bảo phòng ngự, vật này có lẽ ngăn cản được Đế Giả công kích, chí bảo này ngoài ta ra không ai có được hết.”
Trong lòng ông ta toan tính, ánh mắt trở nên nóng rực, thân ảnh lóe lên, xuất hiện bên cạnh ba tên lão già.
“Tiểu tử này có gì đó kỳ lạ, để tự ta ra tay giết hắn.”
Ngân Cổ Thông là cường giả Đế Cảnh hàng thật giá thật, cơ thể nhanh như thỏ điên, chỉ để lại dấu vết tàn ảnh trong khoảng không.
Diệp Trường Sinh thấy Ngân Cổ Thông mạnh mẽ xông tới, vội vàng nói: “Đợi đã, lão già!”
Cơ thể Ngân Cổ Thông dừng lại, gằn giọng nói: “Làm sao, muốn cầu lão phu giữ ngươi một mạng?”
Diệp Trường Sinh lắc đầu, cười nói: “Không, ta muốn nhắc nhở ngươi, đừng đánh ta, nếu không khả năng là ngươi sẽ chết.”
Ngân Cổ Thông lạnh lùng nói: “Dọa ta? Ngươi cảm thấy lão phu ngốc lắm à?”
Lời nói vừa thốt ra.
Ông ta nhấc tay một quyền ép Diệp Trường Sinh xuống, sương máu tràn đầy cuồn cuộn ngưng tụ thành một thanh đao lớn, vút lên trời cao chém xuống Diệp Trường Sinh.
Ngân Cổ Thông thản nhiên nhìn Diệp Trường Sinh, giống như cường giả chí cao vô thượng nhìn con kiến.
Ánh mắt ấy… khiến cho người ta rất khó chịu.
Ông ta giống như đang nói, tuổi trẻ rất thích ra vẻ, xem lão phu không siêu độ… Không giết ngươi.
Thời khắc Huyết Đao từ trên đầu rơi xuống, một chuyện kinh ngạc xảy ra, xung quanh Diệp Trường Sinh xuất hiện bốn thanh phi kiếm.
Bốn kiếm ngang hàng, kiếm trận lan rộng, hình thành một nhóm lá chắn kiếm khí, Diệp Trường Sinh được bao phủ trong đó.
Ầm.
Huyết Đao chém xuống Tru Tiên Kiếm trận, cảnh tàn sát khốc liệt nổ ra, tàn sát bừa bãi trên bầu trời.
Muôn vàn ánh sáng chiếu rọi xuống, mọi người đứng trước Kiếm Cung giơ tay che mắt, cơ thể vô thức lùi về sau.
Mẹ ơi, mạnh như vậy ư?
Người thật sự là thiếu chủ của chúng ta à?
Thiếu chủ, uy vũ.
Thiếu chủ, dũng mãnh.