Vẻ mặt của Diệp Tiêu Huyền hơi thay đổi: “Ta biết không thể lừa được tiểu tử ngươi mà, người đã biết mọi chuyện rồi thì mau chuẩn bị về học phủ Thiên Cung đi.”
“Lão tổ, ta sẽ đến học phủ Thiên Cung, nhưng không phải hiện tại. Chờ hết thảy đều kết thúc, Diệp gia an toàn rồi, ta sẽ chọn ra ngoài lịch luyện, tùy tiện đi đến nhìn học phủ Thiên Cung xem qua một chút.”
Diệp Trường Sinh trầm giọng nói, ánh mắt kiên định nhìn Diệp Tiêu Huyền: “Lão tổ phải dụng tâm lương khổ rồi, cứ để mọi thứ thuận theo bản tâm, đạo tâm đồng nhất, thì mới có thể đạt được thành tựu lớn hơn trong kiếm đạo được.”
“Tiểu tử ngươi, trong năm năm tu luyện này cũng trưởng thành không ít, hiểu biết trong lòng cũng đã trưởng thành rồi.” Diệp Tiêu Huyền trầm giọng nói, dừng lại rồi tiếp tục: “Nếu ngươi đã không có ý định rời khỏi Kiếm Cung thì đi cùng mẫu thân ngươi một thời gian đi. Sau đó chọn một số đệ tử từ chư phong của Kiếm Cung và dạy bọn họ tu luyện.”
Diệp Trường Sinh trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nhanh chóng nói: “Trường Sinh đã hiểu rồi, trước tiên để ta đi đến Kiếm Lâu gặp mẫu thân trước.”
Diệp Tiêu Huyền đưa mắt nhìn Diệp Trường Sinh rời đi, tự lẩm bẩm: “Lão tổ ta chỉ có thể làm cho ngươi chừng đó, sau này ngươi vẫn phải tự đi trên con đường của mình.”
Lý do tại sao ông ta để Diệp Trường Sinh đi chọn đệ tử để dạy bảo là để bồi dưỡng một nhóm tùy tùng cho Diệp Trường Sinh.
Như người ta thường nói, một hảo hán thì có ba người giúp, vì chung quy thì lực lượng của một người cũng có hạn.
...
Ở bên trong Kiếm Lâu.
Tiểu Thất đột nhiên nhìn thấy Diệp Trường Sinh đi tới, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, sau khi nhìn kỹ mới kêu lên: “Người... người là Trường Sinh thiếu chủ.”
Diệp Trường Sinh thấp giọng nói: “Tiểu Thất, năm năm không gặp, ngươi không nhận ra ta nữa sao?”
Tiểu Thất hưng phấn, nói: “Phu nhân, thiếu chủ Trường Sinh xuất quan rồi.”
Giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào vang lên quanh quẩn ở trong Kiếm Lâu, từ sân bỗng bước ra một bóng người xinh đẹp, An Mộng Quân nhìn Diệp Trường Sinh ở trước mặt: “Lớn rồi, nhanh đến ôm mẫu thân đi.”
Diệp Trường Sinh bước tới, ôm An Mộng Quân: “Mẫu thân, sau khi rời đi lần này hài nhi không còn bế quan nữa, sau này sẽ ở bên cạnh mẫu thân.”
An Mộng Quân nói: “Mẫu thân không cần ngươi ở bên. Tu luyện là chuyện quan trọng, cũng không thể để kéo xuống được.”
Nói đến đây, nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Một tháng trước, tiểu di của ngươi truyền tin tức tới nói rằng nha đầu Lạc Nhi đã phá Thánh hai năm trước và trở thành Thánh Giả trẻ tuổi nhất trong lịch sử của học phủ Thiên Cung.”
Diệp Trường Sinh trầm giọng nói: “Dựa vào tư chất của nàng ấy mà có thể phá Thánh trong thời gian ngắn như vậy thì nhất định đã phải nỗ lực rất nhiều.”
Vẻ mặt của An Mộng Quân hơi thay đổi, kinh ngạc nhìn Diệp Trường Sinh: “Tư chất của Lạc Nhi rất yêu nghiệt. Mẫu thân chưa bao giờ nhìn thấy một vị Thánh Giả nào trẻ tuổi như vậy.”
Khóe miệng Diệp Trường Sinh nhếch lên một nụ cười, năm năm trước hắn dốc hết toàn lực để thành Thánh. Sau đó liền bế quan, lão tổ đã phong tỏa tin tức, cho nên mẫu thân còn chưa biết?
Nghĩ đến đây.
Linh khí quanh người hắn chậm rãi tràn ra, trầm giọng nói: “Mẫu thân, năm năm trước hài nhi sớm đã đạt tới Thánh Cảnh rồi.”
An Mộng Quân nhận thấy sự dao động linh khí của Diệp Trường Sinh, kích động đến không nói nên lời, năm năm trước đã là Thánh Giả, mà khi đó hắn chỉ mới... sáu tuổi.
Nhìn thấy vẻ mặt An Mộng Quân nửa vui nửa buồn, Diệp Trường Sinh cười nhẹ: “Mẫu thân, hài nhi có cái này cho người.”
Vừa nói, lòng bàn tay hắn vừa hướng lên, trong tay xuất hiện tia ánh sáng đầy màu sắc: “Mẫu thân, cho người.”
Ánh mắt An Mộng Quân rơi vào ánh sáng sặc sỡ ở trên kia, giọng nói khẽ run lên: “Đây ... Đây là...”
Ở trong Kiếm Lâu.
Y phục của Diệp Trường Sinh trắng như tuyết, ánh mắt rơi vào lòng bàn tay hắn: “Mẫu thân, quả này tên là Hỗn Độn Linh Quả. Sau khi dùng nó thì tu vi, vóc dáng, huyết mạch của người sẽ tiến bộ lên rất nhiều.”
Nói đến đây, hắn dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Ngoài ra, loại quả này còn có tác dụng giữ nhan rất thần kỳ, mẫu thân ăn vào thì dung nhan trẻ mãi không già.”
An Mộng Quân nhìn Hỗn Độn Linh Quả, đôi mắt đẹp lóe lên, trong mắt hiện lên vẻ rung động: “Trường Sinh, quả này hẳn là thiên tài địa bảo, vẫn là con ăn nó đi, sẽ giúp ích cho việc tu luyện của con, mẫu thân sẽ không lãng phí bảo vật này.”
Diệp Trường Sinh nhìn An Mộng Quân, ánh mắt chân thành, nghiêm túc nói: “Mẫu thân, Hỗn Độn Linh Quả là hài nhi hiếu kính mẫu thân. Hài nhi còn có rất nhiều, đến lúc đó ông nội và lão tổ cũng đều có cả.”
Mới vừa rồi khi nghe thấy lời từ chối của An Mộng Quân, hắn đột nhiên nghĩ đến một câu ở kiếp trước, câu giả dối nhất mà hắn từng nghe, chính là con mau tranh thủ ăn đi, mẹ không thích ăn.
Chẳng phải An Mộng Quân cũng như thế sao?
Đều muốn dành thứ tốt nhất lại cho Diệp Trường Sinh.