Nhâm Quân Sảng cười lạnh nói: “Quên đi, truyền lệnh xuống, san bằng cung điện này, chấm dứt cuộc chiến nơi này sớm một chút, chúng ta có thể trở về Vạn Thần Vực.”
Lúc này, một gã nam tử mặc áo tím xuất hiện bên cạnh Nhâm Quân Sảng, ở dưới chân hắn là một cỗ xương cốt khổng lồ tản ra thú uy khủng bố.
Người này là thiếu chủ của Vong Linh Thánh Đình - Bạch Cốt công tử, Xi Cốt.
Xi Cốt gật gật đầu về phía Nhâm Quân Sảng: “Huyết Nhị tiểu thư, cung điện trước mắt linh khí nồng đậm, là nơi chúng ta tiến vào Hoang Cổ Thiên Vực có linh khí mạnh nhất, tin tưởng nơi này sẽ có không ít chí bảo.”
Nhâm Quân Sảng nói: “Bạch Cốt công tử cũng phát hiện, vậy còn không hạ lệnh để cho cường giả Vong Linh Thánh Đình tiến công.”
Xi Cốt lắc đầu, cười nói: “Không vội, bổn công tử thích nhìn bộ dáng tuyệt vọng chạy trốn của bọn hắn, loại cảm giác này thật sự làm cho người ta rất sảng khoái.”
Nói đến đây, hắn ta dừng một chút, tiếp tục nói: “Để cho tất cả mọi người tiến vào cung điện phía trước, sau đó chúng ta mới tiêu diệt, đến lúc đó huyết mạch của bọn hắn đều thuộc về ngươi, chẳng lẽ không tốt hơn ngươi cắn nuốt?”
Nhâm Quân sảng khoái cười: “Kỳ thật, ta cũng thích nhìn bộ dáng vô cùng phẫn nộ, lại không làm được gì ta của bọn hắn.”
Thanh âm hai người hạ xuống, cường giả Ngự Thú Tông và Tu La Tộc cũng xuất hiện, trong lúc nhất thời cường giả bốn thế lực đứng ngay ngắn trước mặt Diệp Tiêu Huyền.
Vô số vong linh sau lưng bọn hắn điên cuồng vung cánh tay, vạn thú tức giận, tùy thời chuẩn bị xông về phía Kiếm Cung.
Huyết Sát Đại Trận bao phủ, vòng quanh cắn nuốt máu, Thiên La thiết kỵ của Tu La Tộc tản ra uy áp không thể ngăn cản.
Thế lực bốn phương, vây công tiến lên, Diệp Tiêu Huyền và Diệp Thương Vân giống như muối bỏ vào biển, ở trước mặt bọn hắn thật sự quá nhỏ bé.
Huống hồ trên người hai người còn có thương thế, đối mặt với uy áp bao phủ trên hư không, sắc mặt hai người cực kỳ khó coi, thân ảnh đã bắt đầu lung lay sắp đổ.
Đúng lúc này, ba người An Mộng Quân, Diệp Kình Vân, Vân Trọng Lâu mang theo cung phụng và đệ tử Diệp gia xuất hiện, đạp không lướt tới sau lưng Diệp Tiêu Huyền.
Diệp Tiêu Huyền quay đầu nhìn lại, trầm giọng nói: “Ai bảo các ngươi bước rời Kiếm Cung, mau trở về.”
Vẻ mặt An Mộng Quân nghiêm túc: “Lão tổ, tổ chim bị phá, há mà còn lại trứng, hôm nay đệ tử Kiếm Cung sẽ cùng tiến cùng lùi với lão tổ.”
“Thủ Kiếm Cung, cùng tiến cùng lùi.
“Thủ Kiếm Cung, cùng tiến cùng lùi.”
...
Thanh âm truyền thấu vào khoảng không, kinh thiên động địa.
Cùng lúc đó, tu sĩ các thế lực trong Kiếm Cung, phàm là người không bị thương, lần lượt đi ra, đạp không lướt qua xuất hiện sau lưng đệ tử Diệp gia.
Cuộc chiến sinh tử tồn vong, bọn hắn không thể để một mình Kiếm Cung thừa nhận hết thảy.
Kiếm Cung bị diệt, bọn hắn phải chết không thể nghi ngờ.
Đây là an toàn cuối cùng của bọn hắn, bọn hắn phải kề vai chiến đấu với đệ tử Kiếm Cung, bởi vì không có đường lui.
Nhìn thấy một cảnh trước mắt.
Sắc mặc đám người Xi Cốt, Nhâm Quân Sảng, Hác Đức Lãng hơi biến đổi, ngay sau đó, trên mặt bọn hắn hiện lên vẻ trào phúng.
Kiếm Cung.
Bóng người xuất hiện đầy trời, đứng sau lưng Diệp Tiêu Huyền, ánh mắt mọi người kiên định, thấy chết không sờn.
Một gã lão giả Đao Tông nhìn về phía Diệp Tiêu Huyền: “Diệp lão tổ, Kiếm Cung là nơi sinh tồn cuối cùng của chúng ta, chúng ta thề cùng tồn tại với Kiếm Cung.”
“Thề cùng tồn tại với Kiếm Cung.”
“Thề cùng tồn tại với Kiếm Cung.”
...
Nghe tiếng.
Nhâm Quân Sảng nói: “Không nghĩ tới tu sĩ của Hoang Cổ Thiên Vực, còn có chút cốt khí, chỉ tiếc thật sự quá yếu, như vậy cũng tốt, huyết mạch của bọn hắn ta muốn hết.”
Xi Cốt lạnh lùng nói: “Nếu cốt khí hữu dụng, vậy còn muốn thực lực làm gì?”
Hình Vân Đào phụ họa nói: “Tu sĩ Hoang Cổ Thiên Vực thật sự là càng ngày càng yếu, khó trách sẽ bị đá ra khỏi Vạn Thần Vực, loại người huyết mạch yếu ớt như bọn hắn, cũng xứng làm nô bộc cho chúng ta.”
Thác Bạt Thiên Vân phụ họa nói: “Nữ nhân giữ lại, nam nhân đều giết hết.
Nói đến đây, hắn ta nhìn về phía Nhâm Quân Sảng: “Huyết mạch cho ngươi, thân thể cho ta, vạn thú dưới trướng ta vẫn còn đói.”
Theo thanh âm hạ xuống, bốn người ra lệnh một tiếng, Huyết Tộc, Vong Linh Thánh Đình, Tu La Tộc, Ngự Thú Tông, cường giả thế lực bốn phương nhanh chóng vọt tới phía Kiếm Cung.
Diệp Tiêu Huyền nắm chặt kiếm bạch ngọc trong tay: “Tử chiến, không chết không lùi!”
Đúng lúc này.
Trên Cửu Thiên.
Một ánh sáng màu bạc lăng không rơi xuống, một hộp kiếm lơ lửng ở giữa Diệp Tiêu Huyền và mọi người thế lực bốn phương.
Kiếm khí khủng bố bắn ra, chia bọn hắn ra.
“Vào Kiếm Cung ta, người nào động người đó chết!”
Âm thanh như phán xét, trời đất sợ hãi.
Đám người Xi Cốt theo tiếng nhìn lại, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh Cửu Thiên, ai nấy đều lộ ra vẻ đề phòng.