Thân ảnh hắn chợt lóe, lao về phía trước, ngay sau đó, Diệp Trường Sinh lại lui ra, sắc mặt cực kỳ khó coi, sau lưng tru tiên tứ kiếm đã xuất hiện.
Gầm.
Tiếng gầm truyền đến, trong thông đạo xuất hiện một con cự thú khổng lồ che trời, há to miệng, nhe nanh, nuốt lấy khí độc màu đen.
Khuyển?
Khuyển ba đầu.
Địa Ngục Khuyển ba đầu?
Trong đầu Diệp Trường Sinh đột nhiên xuất hiện tên này, nó có ba đầu, đuôi dài, lông trên đầu và lưng đều là hình rắn độc cuộn tròn.
Nọc độc phun ra từ miệng nó rơi xuống đến đâu, nơi đó hóa thành màu đen.
Diệp Trường Sinh có chút bối rối.
Thật sự, rất bối rối.
Hắn sở dĩ nhận ra Địa Ngục Khuyển ba đầu, là trước khi xuyên qua đã từng nhìn thấy trên sách, nhưng là quái vật này không phải nên ở trên bờ sông Minh sao?
Thân ảnh khổng lồ của Địa Ngục Khuyển ba đầu từ trên không rơi xuống, móng vuốt sắc bén, đè lên Diệp Trường Sinh.
Cùng lúc đó, ba nọc độc giống như vòi phun nước, đánh trúng trên người Diệp Trường Sinh.
Khốn khiếp, đánh là đánh, nhổ nước miếng cho người ta là có ý gì?
Diệp Trường Sinh phát hiện nọc độc sền sệt, làm cánh tay hắn không thể nâng lên, khống chế ánh mắt thúc giục Tru Tiên Kiếm, nghênh đón móng vuốt sắc bén của Địa Ngục Khuyển.
Ầm.
Ầm.
Tiếng nổ mạnh truyền đến, kinh thiên động địa.
Luồng khí khủng bố hất bay Diệp Trường Sinh ra ngoài, thân ảnh ngã mạnh xuống, trên mặt đất xuất hiện vết nứt.
Ở phía bên kia, Địa Ngục Khuyển ba đầu cũng bay ra ngoài, chiếc móng vuốt khổng lồ bị phá hủy, nó hú lên dữ dội, và nọc độc không ngừng phun về phía Diệp Trường Sinh.
Mẹ nó, dùng súng nước bắn ta?
Theo thanh âm rơi xuống, sắc mặt Diệp Trường Sinh thay đổi, vội vàng nói: “Không phải chứ, nọc độc này vậy mà lại tiến vào trong cơ thể ta?”
“Giải Độc Đan hoàn toàn không có tác dụng!”
Vừa nói, một nỗi sợ hãi đến từ sâu thẳm tâm hồn hắn, đây là lần đầu tiên Diệp Trường Sinh cảm thấy như vậy.
Bởi vì hắn phát hiện sau khi chất độc xâm nhập vào cơ thể, linh lực không thể sử dụng, hơn nữa cơ thể thịt cũng bắt đầu thối rữa dưới sự bào mòn của chất độc.
Đây là sát độc, mạnh như vậy?
Dần dần, dần dần, ý thức của hắn bắt đầu tan rã, nọc độc đã tiến vào trong kinh mạch: “Ta sắp chết rồi?”
Diệp Trường Sinh rất cố gắng không để cho mình ngủ say, hắn không thể chết, dù muốn chết cũng không thể chết trong miệng chó.
Đáng tiếc nọc độc quá mạnh, hắn vẫn thiếp đi.
Địa Ngục Khuyển ba đầu thấy Diệp Trường Sinh té xỉu trên mặt đất, há to miệng bước tới, ngay khi nó muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Trường Sinh.
Một cảnh tượng đáng kinh ngạc đã xảy ra.
Độc cốt xuất hiện phía sau lưng Diệp Trường Sinh, giống như chân của con nhện, trực tiếp chống đỡ hắn, linh khí cuồn cuộn bắn ra, đánh bay Địa Ngục Khuyển ba đầu ra ngoài.
Gầm.
Địa Ngục Khuyển ba đầu cuồng nộ kêu gào, lại di chuyển về phía Diệp Trường Sinh, đúng lúc này, vào lúc này tất cả khí độc trong không gian đều dồn về phía Diệp Trường Sinh.
Cũng không phải chỉ có hơi thở ở trong thông đạo ở giữa, mà là hơi thở của cả ba thông đạo hội tụ ở trên người Diệp Trường Sinh.
Ba luồng khí đen, đỏ, tím dung hợp với nhau quấn chặt lấy Diệp Trường Sinh, nhìn thấy cảnh này, Địa Ngục Khuyển ba đầu quay đầu bỏ chạy.
Cùng lúc đó.
Bên ngoài Ách Độc Cốc.
Đám người Đường Liệt, Tàng Thất sắc mặt đại biến, đều mờ mịt nhìn sơn cốc trước mắt, bởi vì giờ khắc này, Thiên Độc Nguyên bao phủ ở trên sơn cốc đã suy yếu.
Trời ơi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bên trên Ách Độc Cốc.
Một vòng xoáy cực lớn xuất hiện, giống như một cơn lốc xoáy, điên cuồng xoay tròn.
Ánh mắt đám người Đường liệt, Lãnh Nguyệt Cơ, Tàng Thất, Bách Hiểu Sinh vẫn luôn dừng ở sơn cốc, trong lòng hoảng sợ vô cùng, bọn họ vô cùng tò mò trong sơn cốc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tàng Thất ghé mắt nhìn về phía Tư Không Lạc Tuyết vẻ mặt chấn động: “Tư Không cô nương, đây là có chuyện gì.”
Tư Không Lạc Tuyết khuôn mặt trắng bệch, mở lời nói: “Ách Độc Cốc biến động lạ, hẳn là có sinh vật cắn nuốt Thiên Độc Nguyên trong cốc.”
Nói đến đây, nàng ta ngừng lại, tiếp tục nói: “Sinh vật có thể cắn nuốt Thiên Độc Nguyên, thật là rất cường đại, chúng ta tiến vào trong đó nếu gặp được nó, sợ là vô thể sống sót ra ngoài.”
Hiên Viên Đông Quân nói: “Tình huống trước đó không rõ, nếu có sinh vật cắn nuốt thiên độc nguyên, một khi nó lao ra khỏi Ách Độc Cốc, sẽ trở thành ác mộng của chiến trường Thiên Vực.”
Tàng Thất mặt lộ vẻ mặt u sầu, trầm giọng nói: “Ngã phật từ bi, thế tôn Địa Tạng, hết thảy đều vô nghĩa, chớ quên bản thân mình.”
Nghe vậy.
Tiêu Tùy Phong nói: “Hòa thượng, ngươi nói chuyện đàng hoàng, được không?”
Tàng Thất lại nói: “Ta muốn nói ... Những gì nên xảy ra sẽ luôn xảy ra. Đừng hoảng sợ, bạn phải giữ vững trái tim của mình..”
Tiêu Tùy Phong lắc đầu, cười khổ nói: “Hòa thượng, cũng liền ngươi tâm đại, tình huống trước mắt không tốt, chúng ta đều phải chết ở chỗ này.”