Thanh chấn cửu thiên, áp chế Cửu U.
Những nơi đi qua, không gian bị phá vỡ, tất cả mọi thứ biến thành bột mịn.
Ước chừng thời gian một nén nhang trôi qua.
Trên hư không, ánh sáng màu đen hạ xuống, Tiêu Thiên Hỏa xuất hiện trên mặt đất, giơ tay che trước ngực, một đạo huyết tiễn từ trong miệng phun ra.
Giờ khắc này, Hắc Long chiến giáp trên người hắn ta xuất hiện dấu vết nổ tung, tựa như mạng nhện, máu tươi ào ào chảy ra.
“Hắn không phải kiếm tu?”
“Vì sao thân thể cường đại như vậy?”
Ầm.
Một đạo kim quang rơi xuống, Diệp Trường Sinh đứng ngay ngắn trước mặt Tiêu Thiên Hỏa: “Ngươi quả thực không phải là cậu nhóc ngày xưa, nhưng trong mắt ta ngươi chẳng là gì cả”
Theo thanh âm rơi xuống, thân ảnh hắn đột nhiên lao về phía trước, sáu thanh kiếm theo sát phía sau, chỉ thẳng lên người Tiêu Thiên Hỏa.
Đúng lúc này.
Từng bóng đen lần lượt xuất hiện, chắn trước mặt Tiêu Thiên Hỏa: “Công tử, lui trước đã!”
Người tới không phải ai khác, chính là Hắc Long Nha Tử Sĩ.
Tiêu Thiên Hỏa mắt nhìn Diệp Trường Sinh không ngừng tới gần, kiềm chế tức giận nói: “Rút, tiến vào chiến trường Thiên Vực!”
Ra lệnh một tiếng, hắn ta quay người rời đi, hóa thành một tia sáng đi vào bên trong cửa kết giới, những người khác theo sát rời đi.
Diệp Trường Sinh thấy Tiêu Thiên Hỏa đào tẩu, kiếm quang chợt lóe sáng trước mắt Hắc Long Nha.
Một kiếm diệt ngàn quân.
Máu tươi tràn ngập, xác chết nằm khắp mọi nơi.
Diệp Trường Sinh đứng bá đạo, chậm rãi giơ tay thu linh giới của Hoang Thất Đao vào hệ thống. Giờ khắc này, đám người Ninh Tiêu Dao, Tinh Thần, An Lạc Nhi, Diệp Mạc Tà xuất hiện ở bên cạnh hắn.
Ninh Tiêu Dao nhìn Hoang Thất Đao: “Một kiếm xuyên thủng giữa mày, thật quá sắc bén, chết quá thảm.”
Ánh mắt Diệp Trường Sinh dừng ở trên người Ninh Tiêu Dao, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Đừng tùy tiện thông cảm với kẻ thua cuộc, sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của hắn ta.”
Nói đến này, hắn ngừng lại, tiếp tục nói: “Kẻ yếu không có quyền lựa chọn cách chết.”
“Tiểu Ninh, ngươi cũng là người từng trải, đừng lật thuyền trong mương.”
Ninh Tiêu Dao nói: “Sẽ không, sẽ không, ta nếu là tàn nhẫn lên, cũng sợ chính bản thân mình.”
Một bên, Diệp Mạc Tà nói: “Thiếu chủ, cứ để cho Tiêu Thiên Hỏa đào tẩu như vậy sao? Người này không tiêu diệt, cuối cùng sẽ gây thành đại họa.”
Diệp Trường Sinh trầm giọng nói: “Không sao, để cho hắn chạy một lát, chỉ cần hắn còn ở trong chiến trường Thiên Vực, ta phải giết hắn.”
“Đến đây đi, uống thuốc!”
“Các ngươi thực lực vẫn là quá yếu, sau khi tiến vào chiến trường Thiên Vực, các ngươi chăm chỉ rèn luyện, không nguy hiểm đến tính mạng, ta là tuyệt đối sẽ không ra tay cứu giúp.”
Hắn đưa đan dược cho Ninh Tiêu Dao, thân ảnh đi đến bên người An Lạc Nhi: “Cái này cho ngươi.”
An Lạc Nhi nhìn Diệp Trường Sinh đưa đan dược: “Cảm ơn.”
Diệp Trường Sinh lại nói: “Vì sao liều mạng như vậy.”
An Lạc Nhi nói: “Ai muốn giết ngươi, ta giết kẻ ấy, đời này, ta chỉ liều mạng vì một mình ngươi.”
Diệp Trường Sinh hơi ngẩn ra: “Nha đầu ngốc, uống thuốc đi!”
...
Trong chiến trường Thiên Vực.
Thân ảnh Tiêu Thiên Hỏa từ trên không rơi xuống, xuất hiện dưới một cây cổ thụ cao chọc trời, một đạo máu tươi phun trên mặt đất: “Diệp Trường Sinh, ta không giết ngươi, thề không làm người.”
Đúng lúc này, một bóng hình xinh đẹp xuất hiện, người tới mặc một bộ váy dài màu tím, dáng người nóng bỏng, tạo cho người ta một loại cảm giác mê người.
“Hắc Long công tử, người vẫn khỏe chứ!”
Ánh mắt Tiêu Thiên Hỏa đề phòng nhìn nữ tử trước mắt, trầm giọng nói: “Không biết các hạ là...”
Nữ tử môi đỏ khẽ mở, trầm giọng nói: “Tà Thần Cung, Lãnh Nguyệt Cơ.”
Tiêu Thiên Hỏa sắc mặt hơi đổi: “Thì ra là Lãnh Tà Tiên Tử, không biết ngươi tìm bản công tử có chuyện gì?”
Lãnh Nguyệt Cơ nói: “Nghe đồn Hắc Long công tử đến chiến trường Thiên Vực là vì báo thù diệt quốc ngày xưa, hiện tại xem ra dường như không thuận lợi như vậy, thương thế của công tử không nhẹ.”
Tiêu Thiên Hỏa nói: “Như thế nào, Tà Thần Cung các ngươi đối với việc tư của ta cũng cảm thấy hứng thú.”
Lãnh Nguyệt Cơ nói: “Kẻ thù của công tử, cũng là kẻ thù của ta, lý do này đã đủ chưa?”
Tiêu Thiên Hỏa híp mắt lại, trong lòng hoảng sợ, Diệp Trường Sinh sao lại có liên quan đến Tà Thần Cung : “Ngươi tại sao biết kẻ thù của ta và ngươi là một?”
Lãnh Nguyệt Cơ quay đầu nhìn lại phía sau, năm bóng người đi ra, Tiêu Thiên Hỏa nhận ra bốn người, tự mình lẩm bẩm: “Tà Thần Cung Đường Liệt, Lôi Vô Tội, Cửu Thiên Các Bách Hiểu Sinh, Thái Hư Thánh Đình Khương Minh Hàn, Tu La tộc Hình Vô Địch.”
Giờ khắc này.
Cuối cùng Tiêu Thiên Hỏa cũng hiểu tại sao Lãnh Nguyệt Cơ lại biết về quá khứ của mình, có Cửu Thiên Các Bách Hiểu Sinh ở bên cạnh, Vạn Thần Vực không có chuyện gì nàng ta không biết.
“Lãnh Tà tiên tử, các ngươi là vì Diệp Trường Sinh mà đến!”
Lãnh Nguyệt Cơ nhẹ nhàng gật đầu, ống tay áo tung bay, một bức hoạ cuộn tròn rơi xuống trước mặt Tiêu Thiên Hỏa: “Không sai, chính là Diệp Trường Sinh, hắn ở nơi nào!”