“Trong Khung Thương Thần Cung, thời gian sẽ dài gấp ba lần thời gian ở bên ngoài, linh khí bên trong Thần Cung sẽ là thần khí hỗn loạn.”
Điều này… biến thái thật đấy.
Như vậy cũng có nghĩa là trong Thần Cung tu luyện ba năm thì bên ngoài mới qua được một năm, còn có thần khí mạnh nhất giữa trời đất.
Xém chút nữa thì Diệp Trường Sinh bật cười, có một Khung Thương Thần Cung trường trực bên người, hắn không muốn vô địch cũng không được.
“Tinh, nhắc nhở chủ nhân, lập tức rời khỏi bí cảnh Thiên Cung, nơi này sắp sụp đổ rồi.”
Diệp Trường Sinh vội vã đáp: “Thế bí cảnh Thiên Cung với Khung Thương Chi Thành đều sẽ biến mất à?”
“Tinh, nhắc nhở chủ nhân, bí cảnh Thiên Cung và Khung Thương Chi Thành sẽ xuất hiện trong Thần Cung, trở thành một phần của Thần Cung, về sau những sinh linh tiến vào Thần Cung đều có thể vào bí cảnh Thiên Cung tu luyện.”
Quá đã.
Đã chết đi được.
Diệp Trường Sinh nhìn Khung Thương Thần Cung nổi bên trong kho cất trữ của hệ thống, thân người hắn khẽ vụt, đoạn đáp xuống mặt đất.
Vào lúc ấy, ở bên ngoài bí cảnh Thiên Cung, cảnh tượng mà mọi người nhìn thấy là bí cảnh Thiên Cung bị vỡ tan như thể ngày tận thế cận kề, tiếp đó nó bị sụp đổ và chôn vùi.
Khói bụi tung trào khắp vạn trượng và trực tiếp xộc lên tầng mây.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người đang có mặt đều hóa đá.
Cường giả đến từ các thế lực không rõ tình hình, bọn họ vì bí cảnh Thần Chi mà đến, song hiện giờ bí cảnh Thiên Cung đã sụp đỏ và hóa thành hư vô mất rồi.
Trong lòng Liệt Tề Thiên và Cơ Diệt Khung đều vô cùng chấn kinh, cả hai đều không thể ngờ được bí cảnh Thiên Cung sẽ sụp đổ và biến mất, âm mưu từ trước đến nay của bọn họ chưa đánh đã tan rồi.
Ninh Tiêu Dao và Bát Đại Cung Phụng, cùng với Cổ Vô Cực nhìn bí cảnh Thiên Cung bị hủy diệt, bọn họ kích động mà cũng hoảng sợ, chấn kinh đến mức nói chẳng thành lời.
Rốt cuộc thì Diệp Trường Sinh đã làm những gì mà hủy diệt luôn cả bí cảnh Thiên Cung thế này.
Hắn đâu mất rồi?
Hắn sẽ không bay màu luôn cùng với bí cảnh Thiên Cung chứ?
Ninh Tiêu Dao bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, lão lắc đầu, đoạn lẩm bà lẩm bẩm: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, Diệp tiểu tử sẽ không sụp đổ như vậy đâu.”
Đúng lúc ấy, có tiếng nói ngang tàng truyền tới từ trời cao: “Ta, Diệp Trường Sinh trở lại rồi đây.”
Một bóng hình màu trắng từ không trung đáp xuống và xuất hiện trên quảng trường trong chớp mắt. Nhìn biển người trước mắt, Diệp Trường Sinh lên tiếng: “Không phải đó chứ, dù có muốn chào đón ta thì cũng không cần nhiều người vậy đâu nhỉ.”
Ở một bên khác, Ninh Tiêu Dao nhìn thấy Diệp Trường Sinh xuất hiện bèn vội vã tiến lên trước, nói: “Diệp tiểu tử, ngươi ra ngoài rồi, tiểu tử nhà ngươi đúng là giỏi bày đặt, ngươi phá hủy cả bí cảnh Thiên Cung rồi đấy.”
“Thật ngại quá, ta cũng không ngờ bí cảnh Thiên Cung lại yếu như vậy.” Diệp Trường Sinh nhìn Ninh Tiêu Dao, hắn lên tiếng rồi lại ngừng một lát, đoạn tiếp tục: “Ninh lão, mấy người này là sao vậy, nom mặt thấy quen quen, hình như bọn họ rất thèm thuồng dáng vẻ của ta nhỉ, cơ mà ta không thích hoa cúc, ta chỉ thích hoa đào mà thôi.”
Mặt mày Ninh Tiêu Dao nghiêm nghị, lão trầm giọng nói: “Diệp tiểu tử, những người này có lẽ sẽ gây phiền phức cho ngươi đấy, ngươi cứ chuẩn bị tâm lí đi.”
Diệp Trường Sinh nói: “Ra là vậy, có thể không cho ra tay không?”
Ninh Tiêu Dao sựng người: “Tại sao?”
Diệp Trường Sinh lại bảo: “E là… Ta sẽ giết sạch bọn họ mất!”
Bí cảnh Thiên Cung đã sụp đổ.
Đệ tử của Học Phủ chìm trong sự chấn kinh vô cùng vô tận, bọn họ biết Diệp Trường Sinh sẽ tạo nên chuyện hoang đường, song không thể ngờ được rằng hắn lại khiến bí cảnh Thiên Cung bay màu luôn.
Lúc này, ánh mắt của Ninh Tiêu Dao lướt qua tất cả mọi người đang có mặt: “Bí cảnh Thiên Cung đã không còn, bí cảnh Thần Chi mà các ngươi nói hoàn toàn không tồn tại.”
“Thời gian không còn sớm nữa, mọi người đều trở về đi thôi, Học Phủ không chuẩn bị bữa tối cho mọi người, ta sẽ không giữ mọi người lại nữa.”
Cường giả đến từ các thế lực nhìn nhau, tuy bọn họ cực kì không cam tâm, song bí cảnh Thiên Cung đã không còn tồn tại thì bọn họ còn có thể làm được gì.
Bọn họ chỉ có thể mất công đi một chuyến mà thôi.
Vào lúc mọi người đang chuẩn bị rời đi thì Liệt Tề Thiên lại đột nhiên lên tiếng: “Bí cảnh Thần Chi không còn nữa, nhưng hắn đi ra từ bí cảnh nên chắc chắn những vật quý báu trong bí cảnh đang ở trên người hắn.”
Một câu nói kinh thiên động địa và dấy lên sóng to gió lớn.
Ánh mắt của mọi người đồng loạt rơi trên người Diệp Trường Sinh, Diệp Trường Sinh thản nhiên mỉm cười, hắn nhìn Liệt Tề Thiên và nói: “Các hạ nói đúng đấy, ta đi ra từ bí cảnh, thế nhưng dù có có vật nào quý báu trên người thì đó cũng là của ta.”