“Tướng công, ngươi quả nhiên là thiên tài.”
Diệp Trường Sinh xua tay: “Thiên tài? Ngươi hẳn nên gọi ta là thiên tài nghịch thiên. Ta cũng không thể lãng phí vô ích mười năm bế quan, ngoại trừ viết Trường Sinh Đạo ra, ta còn viết ra mấy quyển sách, tin rằng không bao lâu nữa sẽ trở thành công pháp mạnh nhất trong vũ trụ.”
Nói đến đây, hắn dừng một chút rồi cười nói: “Nếu không phải lần bế quan này, ta thật sự không biết mình tài hoa như vậy.”
“Rõ ràng có thể dựa vào nhan sắc ăn cơm, lại hết lần này tới lần khác phải dựa vào thực lực và tài hoa.”
Tiên Mộ Tử đương nhiên đã miễn dịch với độ tự luyến của Diệp Trường Sinh, hắn một ngày không tự luyến một lần thì dường như cả người đều khó chịu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây