Kiếp sau hắn nhất định sẽ đầu thai làm một nữ nhân, sau đó sẽ gả cho một người nam nhân như hắn bây giờ vậy.
Nghĩ đến đây, Diệp Trường Sinh bỗng nhiên cười nhạt, thân người hắn đã tiến vào tầng thứ nhất của bí cảnh Thiên Cung, nhìn thấy cảnh tượng phía trước, Diệp Trường Sinh bèn nhướn mày, đoạn lẩm bẩm: “Bí cảnh Thiên Cung nãy cũng chẳng có chỗ nào đặc biệt cả.”
“Hệ thống, lập tức đánh dấu!”
“Tinh, nhắc nhở chủ nhân, đánh dấu bí cảnh Thiên Cung thất bại!”
“Thất bại?” Diệp Trường Sinh sựng người, sao đánh dấu lại thất bại cho được, đây là lần đầu tiên hắn lâm phải một tình huống như thế này.
“Tinh, nhắc nhở chủ nhân, trước mắt không thể đánh dấu, mời tiến sâu vào bên trong bí cảnh Thiên Cung.”
Nghe vậy, bóng người của Diệp Trường Sinh bèn vụt một cái xông lên tầng thứ hai: “Nếu đã đến rồi thì để ta xem xem rốt cuộc bí cảnh Thiên Cung có gì khác biệt.”
Bóng hình hắn biến mất tại tầng thứ nhất của bí cảnh Thiên Cung, cùng lúc đó, con sói U Minh trên mặt đất cũng chẳng dám thở mạnh.
Những con sói U Minh này là kẻ bảo vệ tầng thứ nhất của bí cảnh Thiên Cung, song khoảnh khắc Diệp Trường Sinh xuất hiện, chúng nó lựa chọn ngủ đông và chẳng động đậy chi cả.
Đợi mùa xuân đến, ta không lên tiếng trước thì nào có côn trùng nào dám kêu.
Vạn thú ngủ đông nên Diệp Trường Sinh cứ thế xuất hiện luôn ở tầng thứ năm mươi của bí cảnh Thiên Cung, hắn chẳng bị gì cản trở cả.
Diệp Trường Sinh không có ý định dừng lại, hắn cứ tiếp tục đi về phía trước và chỉ để lại một vệt tàn ảnh, cùng với đó là luồng kiếm khí hừng hực khí thế.
…
Bên ngoài bí cảnh Thiên Cung.
Oai nghiêm của tà thần trên chín tầng mây đã biến mất, bầu trời một lần nữa trở lại vẻ sáng sủa của nó, lúc này chúng đệ tử mới tỉnh lại khỏi cơn chấn kinh.
Khắp nơi ồn ã, mọi người đều vô cùng chấn động.
Một đệ tử nói: “Diệp Cung phụng là người đi đầu của thế hệ trẻ, há là người mà một kẻ phàm tu tục tử như ta có thể sánh được?”
Một đệ tử khác phụ họa thêm: “Diệp Cung phụng dung mạo vô địch, đánh bại Kỳ Lân Thần Tử, chém tà linh, đẩy lùi tà thần, đến tư cách ngẩng nhìn thôi ta cũng không có.”
“Có thể ở cùng một học viện với Diệp Cung phụng, ta thấy thật hổ thẹn, rất rất hổ thẹn.”
Chúng đệ tử đều đang bàn luận về Diệp Trường Sinh, ánh mắt của An Lạc Nhi thì rơi trên bí cảnh Thiên Cung, đôi mắt của nàng ta lóe lên tia sáng kiên định: “Diệp Trường sinh, ta nhất định sẽ theo đuổi được ngươi, chỉ có trở nên xuất sắc như ngươi thì ta mới có thể làm đạo lữ của ngươi.”
An Thanh Thi bước lên phía trước và vỗ nhẹ lên vai của An Lạc Nhi: “Lạc Nhi, ngươi đừng chấp niệm quá, con đường mà Trường Sinh muốn đi rất xa, rất xa.”
An Lạc Nhi đáp: “Tiểu di, không cần biết con đường hắn đi xa đến cỡ nào, ta đều sẽ đi cùng với hắn, dù bên cạnh hắn không có một ai thì ta vẫn sẽ luôn ở đây.”
An Thanh Thi lắc đầu, tiếp tục nói: “Lạc Nhi, Trường Sinh xuất sắc, tương lai hắn sẽ có rất nhiều nữ nhân.”
An Lạc Nhi cười nhạt, nàng ta đáp: “Một mình ta sẽ dành cho hắn tất cả tình yêu… Và đương nhiên, hắn là một ngươi ưu tú như vậy, hắn xứng đáng có được nhiều hơn.”
Phải lòng một người có lẽ chỉ cần một giây đồng hồ, song để quên một người lại phải dùng thời gian cả đời.
Điều đáng tiếc nhất trong đời người là quá mức dễ dàng từ bỏ những thứ không nên từ bỏ, và cố chấp, kiên trì với những gì không nên kiên trì.
An Thanh Thi biết An Lạc Nhi đã trầm mê, muốn khiến nàng hoàn toàn quên đi Diệp Trường Sinh là chuyện không thể.
Nàng ta âm thầm tự có sắp xếp của mình, còn giờ thì chỉ có thể thuận theo tự nhiên mà thôi.
Ở một diễn biến khác, Cổ Vô Cực đến bên cạnh Hỏa Vân, trầm giọng nói:” Hỏa Vân sư thusc, chuyện của Liệt Xích Nộ đã dứt, về sau ngươi cứ ở Hỏa Vân Cung tu dưỡng tử tế đi, những chuyện trong Học phủ ngươi đừng nhúng tay vào nữa.”
Hỏa Vân gật đầu, thấp giọng đáp: “Lão phu nhớ rồi.”
Cổ Vô Cực liếc mắt nhìn về phía Cơ Nhã: “Đệ nhất lâu chủ, hôm nay ngươi cũng đã chứng kiến tất cả những chuyện xảy ra tại Học phủ, hi vọng sau khi người trở về thì có thể nói sự thực cho lão tổ Cơ gia được biết.”
Cơ Nhĩ Đại vội vàng đáp: “Cung chủ yên tâm, Cơ mỗ đã biết!”
Cổ Vô Cực nói: “Đi đi, về sau chớ có vào Học phủ nữa.”
Nhìn bóng lưng rời đi của Cơ Nhĩ Đại, Ninh Tiêu Dao lắc đầu, lão ta liếc mắt nhìn Cung Dạ Minh, Cung Dạ Minh bèn im lặng rời đi và đuổi theo hướng Cơ Nhĩ Đại.
Lúc này, Ninh Tiêu Dao đi tới bên người Cổ Vô Cực, lão ta trầm giọng nói: “Để người của Chấp Pháp Đường tới Vực Chủ Phủ và Cơ gia đi, báo cho bọn họ chuyện của Liệt Xích Nộ và Cơ Nhã, nếu Vực Chủ Phủ và Cơ gia chất vấn Học phủ bảo bọn họ cứ việc tới đây.”