Diệp Mạc Tà giơ tay vỗ bả vai Diệp Thần, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, tay vung lên, trực tiếp đánh bay Trình Tử Hào ra ngoài.
Một kích này quá nhanh, khiến cho người ta bất ngờ không kịp đề phòng.
Bóng dáng Trình Tử Hào rớt xuống dưới lôi đài Võ Đấu Trường, va phải nền đất tạo thành từng vết nứt, giống như mạng nhện, khóe miệng hắn rỉ máu tươi, cả người bị đánh cho ngẩn ngơ.
Lúc này, hai tên đệ tử bước lên phía trước, đỡ Trình Tử Hào dậy, bọn hắn giận không kìm chế được nói: “Ngươi... Ngươi dám ra tay bên ngoài Võ Đấu Trường, cứ chờ bị Chấp Pháp Đường xử lý đi.”
Diệp Mạc Tà nói: “Bên ngoài Võ Đấu Trường, ngươi mù à, nơi này chẳng lẽ không phải Võ Đấu Trường?”
“Tiểu tử, ta khuyên ngươi làm người đi, đừng tưởng ngươi là chó nhà người khác thì ta không dám đánh ngươi.”
“Lần sau còn để ta nghe được ngươi bàn tán về Thiếu chủ nhà ta, chờ đợi ngươi không phải chỉ một cái tát đơn giản vậy đâu, ta sẽ khiến ngươi biến mất khỏi thế giới này.”
Nói đến đây, hắn quay đầu nhìn về phía Diệp Thần: “Thần, đến giờ mới tới Học Phủ được bao lâu, ngươi đã quên lời Thiếu chủ dạy bảo sao, ngươi là kiếm tu, có thể sử dụng kiếm, tuyệt đối đừng dùng miệng.”
“Nên động tay, đừng nên động miệng.”
Diệp Thần nói: “Lần sau sẽ rút kinh nghiệm.”
Trình Tử Hào nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người thì tức giận nói: “Diệp Mạc Tà, đánh ta, ngươi đừng mơ lăn lộn tại Học Phủ nữa, cứ chờ về Kiếm Châu của các ngươi đi.”
Diệp Mạc Tà cười khẩy một tiếng, dời bước tiến lên, chúng đệ tử thấy hai người tiến lên thì thi nhau lui sang hai bên.
Đây chính là sói đó, loại người độc ác sẽ không nói nhiều, đừng chọc vào kẻo rủi ro.
Trình Tử Hào phát hiện mình bị coi như không khí, hắn xoay người bước nhanh rời đi: “Diệp Mạc Tà, ngươi chờ đó cho ta, đánh ta, ngươi nhất định phải cút ra khỏi Học Phủ.”
Lúc này.
Trên Võ Đấu Trường im phăng phắc, không ai dám nói một câu, Diệp Mạc Tà cười lạnh.
Chỉ bậc này mà cũng xứng bàn luận về Thiếu chủ sao.
Đúng lúc này.
Một giọng nói đột nhiên vang lên: “Người của Kiếm Cung Diệp gia, từ khi nào lại trở nên bá đạo như vậy rồi.”
Diệp Mạc Tà xoay người nhìn lại, ánh mắt rơi vào trên người tới: “Mạc Phàm, tam hoàng tử của Bạch Hổ Thần Quốc?”
Mạc Phàm dời bước tiến lên, chiết phiến trong tay trực tiếp chỉ vào người Diệp Mạc Tà: “Loại mặt dày như các ngươi, không chết không thôi.”
Diệp Mạc Tà cười nhạt nói: “Sống chết trên Võ Đấu Trường, phụng bồi tới cùng.”
Chúng đệ tử rộ lên, không nghĩ tới hai người vừa gặp đã định một trận chiến sinh tử, Mạc Phàm chính là Thần Tử dự bị của Học Phủ, Diệp Mạc Tà chỉ là đệ tử bình thường của Võ Điện thôi.
Hắn muốn tìm chết ư?
Đương lúc mọi người ở đây đều hết sức kích động, một bóng hình xinh đẹp rơi từ trên trời xuống, quanh thân nàng giống như được bao phủ bởi một tầng sương mỏng, như ảo như thực, không giống người trần thế.
Chúng đệ tử ngưng thần nhìn lại, phát hiện người tới xinh đẹp như tiên, minh diễm tuyệt luân, nhẹ nhàng phiêu dật, khoảnh khắc nàng xuất hiện, Linh Điểu trên bầu trời kết thành đội, cảnh tượng vô cùng đồ sộ.
“Là nàng!”
Chúng đệ tử hít một ngụm khí lạnh, tuyệt đối không nghĩ tới An Lạc Nhi sẽ xuất hiện, một đám ngây ra như phỗng.
An Lạc Nhi nhẹ nhàng bay xuống, đứng ở trên Võ Đấu Trường: “Cơ Nhã, ta chờ người trên Võ Đấu Trường, đừng để ta phải đến Ngự Hư Phong!”
Nói đến đây, ánh mắt nàng lóe lên, nhìn thoáng qua trên người chúng đệ tử giữa sân: “Diệp Trường Sinh, ta còn không với tới, các ngươi xứng bình luận về hắn hả?”
Linh khí mênh mông bao phủ khắp Thiên Cung Học Phủ, thi thoảng lại có tiên hạc bay qua, sương mù dày đặc khiến cả tòa Học Phủ trông có vẻ thần bí khó lường.
Lúc này.
Trên Võ Đấu Trường.
Từ lúc An Lạc Nhi xuất hiện, chúng đệ tử từ sợ hãi ban đầu, giờ rộ cả lên.
Diệp Trường Sinh thật sự mạnh thế ư?
An Lạc Nhi có yêu nghiệt cỡ nào, mọi người tại Thiên Cung Học Phủ đều biết, cả Học Phủ bàn về tư chất, người có thể vượt qua nàng ta không quá ba người.
Yêu nghiệt hào quang vạn trượng như vậy, lại chính miệng thừa nhận mình không bì kịp Diệp Trường Sinh.
Vậy thì vấn đề đến rồi đây, Diệp Trường Sinh xuất chúng như thế, vì sao Cơ Nhã muốn từ chối mối hôn sự này?
Ngay lúc chúng đệ tử hoang mang không hiểu, trên bầu trời lại xuất hiện một bóng người xinh đẹp, người tới cũng hạ xuống Võ Đấu Trường.
Tận mắt nhìn thấy An Lạc Nhi tuyệt đại tao nhã, Cơ Nhã xuất hiện gần như không nhấc lên chút gợn sóng nào.
Ở trước mặt An Lạc Nhi, nàng ta có vẻ u ám không ánh sáng, chỉ so sánh về khí chất, An Lạc Nhi đã đè bẹp nàng ta.
Ánh mắt Cơ Nhã đầy vẻ trêu tức, đánh giá An Lạc Nhi, lạnh lùng nói: “Thế nào, biết ta từ chối Diệp Trường Sinh, ngươi định bênh vực kẻ yếu thay hắn à?”
An Lạc Nhi lạnh nhạt nói: “Ngươi từ chối Diệp Trường Sinh, Cơ Nhã, ngươi quá tự kỷ, nếu ta không đoán nhầm, chắc là người của Thương Hội Thiên Vực các ngươi xin hứa gả ngươi cho Diệp Trường Sinh, chứ không phải Diệp Trường Sinh muốn cưới ngươi.”