Lời vừa thốt ra, tất cả mọi người xông lên, cũng không sợ bị dẫm chết.
Lúc này.
Diệp Trường Sinh lặng yên không một tiếng động rút lui, thân ảnh hóa thành một đạo lưu quang, hướng về phía Kiếm Mộ.
Diệp Tiêu Huyền, Diệp Thương Vân nhìn cảnh sôi động trước mắt, hai người vừa mừng vừa tủi, nhiều năm như vậy Diệp Trường Sinh thật sự quá bá đạo và kiêu ngạo rồi.
Đầu tiên là lệnh cho Thiên Vực Thương Hội rời khỏi Kiếm Cung, sau đó trước mặt mọi người năm lần bảy lượt cự tuyệt Đạo môn, như vậy thật sự tốt sao?
Đối với lo lắng của hai người, Diệp Trường Sinh hoàn toàn không có để ở trong lòng, thân ảnh trên không đáp xuống vách núi phía sau Mộ Kiếm.
Khoanh chân mà ngồi, chăm chú nhìn vào thác nước đang chảy trước mắt .
Ngay sau đó, trước mặt hắn xuất hiện một tháp nhỏ đã gỉ sắt, mai rùa rách nát cùng Phục Long xá lợi, tự mình lẩm bẩm: “Hy vọng các ngươi đừng làm ta thất vọng.”
Diệp Trường Sinh thần thức cường đại, có thể phát hiện ra khí tức mà người khác không phát hiện được. Khi ba bảo vật này xuất hiện phát ra khí tức khủng bố khiến hắn cảm thấy chấn động.
Nhưng trong đó rốt cuộc là cái gì, là phúc hay họa, hiện tại hắn cũng không biết.
Bên trong ba bảo vật, bảo vật khiến cho hắn động tâm nhất vẫn là Phục Long xá lợi, khiến cho hắn kinh diễm nhất chính là mai rùa rách nát kia, làm hắn cảm thấy nguy hiểm nhất chính là tháp nhỏ đã rỉ sắt.
Tiếp theo.
Hắn đem tháp nhỏ rỉ sắt cùng mai rùa thu vào hệ thống, Phục Long xá lợi nổi trên lòng bàn tay, năm ngón tay nắm chặt lại.
Oành.
Phục long xá lợi nổ tung, một luồng hơi thở màu vàng từ trong xá lợi bay ra, quấn quanh trên cánh tay Diệp Trường Sinh .
Đây là...
Sắc mặt Diệp Trường Sinh thay đổi, hắn cúi đầu nhìn vào khí tức màu vàng từ từ biến mất vào trong cánh tay, rất nhanh một đạo Long Văn Đồ Đằng màu vàng đằng xuất hiện.
Nó giống như một hình xăm rồng vàng sống động như thật được khắc trên cánh tay của hắn.
Long Linh?
Diệp Trường Sinh phát hiện trong đầu xuất hiện một cỗ tin tức, sau khi nhanh chóng xem qua mới biết được cái gọi là Phục Long xá lợi, căn bản không phải xá lợi, mà là một viên long châu.
Trong Long tộc phong ấn một Linh Long ngũ trảo, chính là Kim Long Đồ Đằng trên cánh tay hắn hiện tại.
Giờ khắc này, Diệp Trường Sinh kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên, lần này lời được khoản lớn rồi, không nghĩ tới trong tay Vô Tướng Thiền Sư lại có chí bảo như vậy.
Lần này có thể có được Long Linh, thật sự chính là duyên phận, nếu không phải Long Châu rơi vào trong tay Vô Tướng Thiền Sư, bị hắn ta ngộ nhận là Phật môn xá lợi, chỉ sợ đã sớm bị phá hủy.
Tất cả mọi chuyện đã được an bài, cuối cùng lại để cho mình chiếm tiện nghi.
Không thể không nói, vận khí nếu tới, ai cũng ngăn không được.
Ngay tại thời điểm hắn mừng rỡ như điên, nụ cười trên má liền tiêu tán, sát khí lóe lên trong đôi mắt thâm thúy, lạnh giọng nói:
“Đã tới rồi, sao không hiện thân gặp mặt!”
Theo thanh âm truyền ra, một bên vách núi Cô Phong, không biết khi nào đã xuất hiện một bóng người đứng ngạo nghễ, thân khoác áo bào màu xám, không hề có khí chất tiên phong đạo cốt nhưng lại cho người ta một loại cảm giác âm trầm xảo quyệt.
“Các hạ là người trong Đạo môn, vì đan dược cấp chín mà đến?” Diệp Trường Sinh chưa từng quay đầu lại, vân đạm phong khinh nói.
Người tới trầm giọng nói: “Không, không phải vì đan dược cấp chín, mà là vì tất cả mọi thứ trên người của ngươi.”
Ba.
Hắn hóa thành một đạo lưu quang lao về phía Diệp Trường Sinh, uy áp đáng sợ bao phủ lấy hắn ta, thi triển tu vi Nửa bước Đế Cảnh, hiển nhiên là định một kích chém giết Diệp Trường Sinh.
Trên võ đài.
Diệp Tiêu Huyền dõi mắt trông về phía xa, nhìn về phướng Mộ Kiếm: “Phái hạng người này đi ám sát Trường Sinh, Đạo môn lão tổ thật là hỏng não rồi.”
Diệp Thương Vân cả giận nói: “Lão già này thế nhưng thật sự phái người ám sát Trường Sinh, xem ta không hung hăng một kiếm giết chết hắn”
Diệp Tiêu Huyền lại nói: “Không cần, thích khách của Đạo môn đã chết, bị Trường Sinh một kiếm chém bay đầu.”
Diệp Thương Vân chấn động không thôi, thanh âm khẽ run nói: “Lão tổ, nháy mắt đã giết rồi? Cảnh giới người nọ là gì?”
“Nửa bước Đế Cảnh!”
Diệp Thương Vân: “...”
Kiếm cung.
Trên võ đài.
Tất cả mọi người của các thế lực đều đang suy nghĩ về việc mua Đan Dược, Linh Dược và Linh Thảo, không ai phát hiện ra điều gì bất thường.
Diệp Tiêu Huyền liếc nhìn Diệp Thương Vân: “Để mắt tới Thiên Huyễn đạo trưởng, ta đi xem Trường Sinh.”
Diệp Thương Vân nói: “Lão tổ cứ đi, Thiên Huyễn lão tiểu tử này trốn không thoát.”
Ngay khi hai người đang nói chuyện, một bóng đen từ Cửu Thiên xuống và xuất hiện trên võ đài trong nháy mắt.
Đó không ai khác chính là Diệp Trường Sinh.
Diệp Tiêu Huyền thấy hai người Diệp Trường Sinh đã đến, vội vàng tiến lên vây quanh bên người hắn, Diệp Thương Vân mở lời nói: “Trường Sinh, ngươi không sao chứ!”