Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ

Chương 113: Cửu kiếp đến, vận rủi tới

Chương Trước Chương Tiếp

“Cửu Kiếp đến, thiên hạ diệt,”

Một kiếp, trời đất phẫn nộ.

Một kiếp, kiếm động cửu thiên.

Một kiếp, kiếm tuyệt thiên hạ.

Sắc mặt Diệp Thương Vân đại biến, tuyệt đối không nghĩ tới một trong Cửu Kiếp Kiếm, lại rơi vào trong tay Thương Hội Thiên Vực, năm đó Diệp Chiến Thiên bỏ mình, chính là vì cướp đoạt cái chuôi Cửu Kiếp Kiếm này.

Nghĩ đến đây, ông nhìn về phía Vân Trọng Lâu, chậm rãi mở miệng nói: “Vân đại sư, cái chuôi Cửu Kiếp Kiếm này chỉ là một bộ phận của Cửu Kiếp Kiếm chân chính, thế nhưng, Thương Hội Thiên Vực bằng lòng tặng kiếm này cho Diệp gia, lão phu vô cùng cảm kích.”

Vân Trọng Lâu cười nói: “Diệp tộc trưởng khách khí quá, kiếm này có thể rơi vào trong tay Diệp gia, coi như là nó được tá túc mệnh, chỉ tiếc là một chuôi Cửu Kiếp Kiếm không hoàn chỉnh.”

Lúc nói chuyện, lão ta vung tay lên, Cửu Kiếp Kiếm bay về phía Diệp Thương Vân, nhìn Cửu Kiếp Kiếm chậm rãi rơi vào lòng bàn tay, Diệp Thương Vân cảm thấy sóng ngầm mãnh liệt.

Một thanh kiếm, chôn vùi tính mạng của Diệp Chiến Thiên, thiên tài đã từng chói mắt nhất Diệp gia.

Lúc này.

Trong Kiếm Lâu.

Diệp Trường Sinh đang ở chế thuốc, đột nhiên quay đầu, bóng dáng xuất hiện cạnh cửa sổ, hắn nheo mắt, nhìn về phía Thiên Kiếm Lâu.

“Hay cho một thanh tà kiếm, Thương Hội Thiên Vực quả nhiên không có lòng tốt, nếu đã vậy, chúng ta từ từ chơi cùng nhau.”

Dứt lời, hắn tiếp tục luyện dược, giống như đã ném chuyện Cửu Kiếp Kiếm lên chín từng mây.

Bên kia, trong Thiên Kiếm Lâu, Diệp Thương Vân bảo Diệp Kình Vân dẫn theo kiếm hầu, bắt đầu sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho mọi người.

Mọi người lục tục rời khỏi Thiên Kiếm Lâu, chỉ còn lại một mình Diệp Thương Vân đứng ở trước lâu, trên mặt ông ẩn chứa vẻ ngưng trọng.

Cửu Kiếp đến, vận rủi tới.

Thương Hội Thiên Vực mang Cửu Kiếp Kiếm đến, cũng chẳng phải điểm lành gì.

Vút.

Bóng dáng Diệp Tiêu Huyền xuất hiện trong không trung, bay xuống bên người Diệp Thương Vân: “Thanh kiếm kia xuất hiện rồi à?”

Diệp Thương Vân hơi giơ tay, Cửu Kiếp Kiếm xuất hiện lòng bàn tay: “Lão tổ, chỉ là một bộ phận của Cửu Kiếp Kiếm thôi.”

Diệp Tiêu Huyền ngưng thần nhìn thoáng qua, trầm giọng nói: “Chỉ là một bộ phận của thân kiếm, Thương Hội Thiên Vực lại rèn nó thành kiếm.”

Diệp Thương Vân nói: “Lão tổ, chỉ là một phần của Cửu Kiếp Kiếm, mà uy lực đã khủng bố như vậy, nếu là một thanh kiếm hoàn chỉnh thì cấp độ, phẩm chất sẽ đạt tới trình độ nào?”

“Cổ Thần Khí!” Diệp Tiêu Huyền nói xong, cúi đầu, tiếp tục nói: “Có điều kiếm này tràn ngập tà khí, có thể cắn nuốt tà niệm và dục vọng, uy lực này thật sự sẽ vượt qua Cổ Thần Khí bình thường.”

“Thương Vân, thanh kiếm này không thích hợp để ngươi giữ ở bên người, nó sẽ trong lúc vô hình thay đổi tâm tính ngươi.”

Diệp Thương Vân sợ run: “Lão tổ, thế phải xử trí thanh kiếm này thế nào?”

Diệp Tiêu Huyền nói: “Đưa cho Trường Sinh đi, giao cho hắn cất giữ.”

Diệp Thương Vân nói: “Lão tổ, giao cho Trường Sinh, có thể gây ra ảnh hưởng cho Trường Sinh không?”

Diệp Tiêu Huyền lắc đầu, cười nói: “Yên tâm đi, thần khí lẫn trong cơ thể Trường Sinh, từ cấp độ đến phẩm chất đều nằm trên Cửu Kiếp Kiếm.”

Diệp Thương Vân khẽ gật đầu, trầm giọng nói: “Vâng, ta sẽ tìm thời gian đưa kiếm này cho Trường Sinh, mặt khác lần này Thương Hội Thiên Vực đến, xét cho cùng vẫn có cảm giác lai giả bất thiện.”

“Không cần lo lắng, nơi này là Kiếm Cung, không phải Thương Hội Thiên Vực, không chấp nhận chuyện bọn hắn giương oai. Nếu có rắp tâm hại người, kiếm của chúng ta cũng không phải để không.”

Diệp Tiêu Huyền trầm giọng nói xong, bóng dáng biến mất bên ngoài Thiên Kiếm Lâu, bay về phía Kiếm Lâu.

...

Vào đêm.

Vầng trăng treo lơ lửng giữa trời, vô vàn ngôi sao vây xung quanh, sáng lấp lánh.

Diệp Trường Sinh đi ra khỏi Kiếm Lâu, vươn vai giãn người, khóe miệng thoáng qua ý cười.

Sau đó, hắn bay lên trời, lao về phía Kiếm Mộ, lúc xuất hiện lại hắn đã đứng ngay ngắn tại một mảnh đất trong bên trong ruộng tiên.

Dưới ánh trăng, tia sáng ánh lên đặc biệt bắt mắt, Diệp Trường Sinh quay đầu nhìn lại: “Hòa thượng này thật sự biết chọn chỗ, thế mà lại xuất hiện tại nơi này.”

Nói đến đây, hắn cúi đầu, tiếp tục nói: “Chuyện gì đây, hòa thượng còn biết khóc à.”

Hòa thượng khóc, ta lại phải an ủi.

Diệp Trường Sinh dời bước đi về phía tiểu hòa thượng Vô Tâm, cái đầu hắn bóng loáng, giống như một quả trứng mặn.

Vô Tâm nhận ra khí tức của Diệp Trường Sinh thì chậm rãi ngẩng đầu nhìn lại: “Ngại quá, tiểu tăng quấy rầy đến thí chủ rồi.”

Diệp Trường Sinh đi tới bên người Vô Tâm ngồi xuống: “Đã xảy ra chuyện gì, sao lại khóc, bị sư phụ ngươi răn dạy hả?”

Vô Tâm lắc đầu, thấp giọng nói: “Sư phụ không có răn dạy gì ta, tiểu tăng trúng ái tình rồi.”

“Ái tình?” Diệp Trường Sinh sợ run, mày kiếm nhíu lại: “Thế giới này thật điên cuồng, đến hòa thượng cũng bắt đầu biết yêu đương rồi.”

Vô Tâm lại nói: “Nàng ấy... Nàng ấy còn nói dạo này, hòa thượng đều thối thế ư? Khó nghe muốn chết, còn nói ta xấu. Tiểu tăng thật sự là rất oan uổng, thí chủ ngươi nói tiểu tăng có thối không?”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)