Diệp Tiêu Huyền vội đặt bầu nước ở trong tay xuống: “Ở đây chỉ có ngươi và ta, không phải đang nói chuyện với ta, ngươi đang nói cái gì. Nếu hôm nay không cho ta một lời giải thích hoàn hảo, ta sẽ tiếp tục ở ì lại chỗ này một tháng, không đi đâu cả.”
Diệp Trường Sinh: “.......”
Làm sao người có thể vô sỉ đến mức như này chứ?
Thật sự đúng là người không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ.
Diệp Trường Sinh nói: “Lão tổ, lúc trước ta ban cho đệ tử ở trong tộc và bọn người của Yêu Nhi một ít đan dược, nhưng mới vừa rồi lại bị thay xà đổi cột. Người nói xem đáng giận hay không đáng giận.”
Sắc mặt của Diệp Tiêu Huyền thay đổi, không khỏi tức giận nói: “Ai dám bắt nạt đệ tử Diệp gia chúng ta trong Kiếm cung này, tìm chết sao?”
Diệp Trường Sinh trầm giọng nói: “Chính là Vân đại sư của Thương hội Thiên Vực đã lén đổi viên đan dược của Yêu Nhi thành loại hành nhái.”
Diệp Tiêu Huyền nói: “Vân đại sư của Thương hội Thiên Vực, Trường Sinh, ngươi chắc chắn là đang nghiêm túc sao.”
Vẻ mặt Diệp Trường Sinh nghiêm trọng: “Đương nhiên là nghiêm túc.
“Không đúng, ngươi ở trong Kiếm mộ, làm sao có thể biết được ở võ trường xảy ra chuyện gì. Hơn nữa làm sao ngươi biết là hàng nhái chứ?”
Diệp Tiêu Huyền nhìn Diệp Trường Sinh, mở lời dò hỏi.
Diệp Trường Sinh nghiêm túc nói: “Lão tổ, đan dược là do ta luyện chế ra, biết chuyện ở võ đài thật ra cũng rất đơn giản. Nếu ta muốn biết, bất luận kẻ nào trong Kiếm cung đang làm gì đều không thể thoát khỏi đôi mắt của ta.”
Trong lòng Diệp Tiêu Huyền thầm kinh ngạc, không thể tin được thần thức của Diệp Trường Sinh lại cường đại như vậy: “Nếu đan dược đã bị đánh tráo, vậy chúng ta sẽ đi thăm hỏi Vân đại sư.”
Diệp Trường Sinh cười nói: “Không vội, người tới là khách, chúng ta không phải nên chào hỏi cho tốt sao?”
Nói đến đây, hắn dời bước đi đến tiên điền, tầm mắt rơi vào một mảnh linh thảo xanh mơn mởn.
“Không sai, là ngươi.”
Vẻ mặt Diệp Tiêu Huyền nghi ngờ nhìn Diệp Trường Sinh: “Trường Sinh, ngươi làm cái gì vậy, linh thảo này phát triển tốt như vậy, tại sao lại nhổ hết bọn chúng đi chứ?”
Diệp Trường Sinh cười nói: “Khi có khách quý đến, chúng ta cũng không thể quá keo kiệt. Nên dùng những linh thảo này và linh dịch tưới hoa này ra mà chiêu đãi khách đi.”
Diệp Tiêu Huyền nói: “Mọi người đi từ xa tới, ngươi cho người khác ăn cỏ như vậy, có phải là không tốt lắm.”
Diệp Trường Sinh lại nói: “Lão tổ yên tâm, bọn họ nhất định sẽ vô cùng thích.”
Thiên Kiếm Lâu.
Đám người Cơ Vũ Sư, Vân Trọng Lâu, Cơ Khuyết, Tống Thiên Trọng, Tống Khuyết, tiểu hòa thượng Vô Tâm, Vô Tướng Thiền Sư xuất hiện.
Bóng dáng Diệp Thương Vân xuất hiện tại vị trí đứng đầu, khẽ phất ống tay áo, mở lời nói: “Chư vị đường xa đến đây, hiện tại mời vào lầu các nghỉ ngơi một lát, chờ ngày mai lão phu tự mình dẫn mọi người đi thăm thú Kiếm Cung.”
Nói đến đây, ánh mắt ông nhìn ra ngoài lầu các, tiếp tục nói: “Kiếm hầu đâu, chuẩn bị trà.”
Dứt lời.
Ước chừng một nén nhang sau.
Mười kiếm hầu tiến vào Thiên Kiếm Lâu, trong tay bọn họ nâng mâm gỗ, bên trên là cỏ xanh mơn mởn, còn có mấy người xách theo thùng nước.
Trong thùng đặt gáo nước lúc trước Diệp Trường Sinh và Diệp Tiêu Huyền dùng để tưới hoa.
Giờ khắc này.
Ánh mắt của mọi người trong Kiếm Lâu đồng loạt rơi vào trên người kiếm hầu, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, đây là đạo đãi khách của Diệp gia?
Không có một ly trà tử tế thì ít nhất cũng nên có chút trái cây, gì gì đó.
Vừa đến đã mang cỏ xanh lên, không khỏi cũng quá hời hợt.
Bọn hắn là người đó, thật ăn hiếp người khác.
Thấy một màn như vậy, Diệp Thương Vân tỏ vẻ hoang mang.
Làm ăn kiểu gì đây, từ khi nào thì đạo đãi khách của Kiếm Cung lại thấp đến bậc này?
Ngay lúc ông định mở miệng thì một tên kiếm hầu khom người hành lễ: “Tộc trưởng, những linh thảo và linh dịch này, đều là lão tổ đưa tới.”
Diệp Thương Vân nghe thế, ý bảo kiếm hầu tiến lên: “Lão tổ có đưa ra pháp lệnh gì không?”
Kiếm hầu lại nói: “Lão tổ nói, người tới là khách, nhất định phải tiếp đãi nồng nhiệt.”
Diệp Thương Vân hơi giơ tay, ý bảo kiếm hầu đặt linh thảo và linh dịch xuống, cầm chén trà lên nhấp khẽ một ngụm, trên gương mặt xuất hiện ý cười.
“Xin mời chư vị.”
Mọi người thấy thứ đặt ở trên bàn trước mặt chính là linh thảo, sắc mặt vô cùng mất tự nhiên, Tống Khuyết bỗng đứng bật dậy: “Linh thảo cái gì, rõ ràng chính là cỏ xanh bình thường, chúng ta từ ngàn dặm xa xôi đến chúc mừng, Kiếm Cung các ngươi lại đãi khách thế này, không khỏi quá xem thường mọi người rồi.”
Tống Thiên Trọng tức giận, trừng mắt nhìn Tống Khuyết: “Khuyết Nhi, còn không nhanh bồi tội với Diệp tộc trưởng, thái độ không biết lớn nhỏ này ở đâu ra, nơi này là nơi ngươi nói chuyện à?”
Tống Khuyết nói: “Lão tổ, chẳng lẽ ta nói sai à? Diệp gia rõ ràng khinh thường mọi người.”