Ca ca...
Mộc Phàm vừa tiến đến, thân thể đã bị hàn khí đông lại thành tượng băng, đứng ở đó không nhúc nhích.
Trong lớp băng, hai mắt Mộc Phàm tỏa ánh sáng, nhìn chằm chằm phía trước.
Ở hồ nhỏ trên đỉnh núi tuyết, hắn thấy được một màn cực kỳ chấn động, không thể tin vào hai mắt của mình, giống như nhìn nhầm rồi.
“Đó là cái gì?” Mộc Phàm khiếp sợ.
Tuy rằng bị đông lại thành tượng băng, nhưng hắn không bị gì cả, toàn thân được bao phủ bởi luyện khí, căn bản không có bị thương.
Hắn chỉ là bị cảnh tượng trước mắt gây chấn động mà thôi.
Ở trước mặt hắn có một núi tuyết thật lớn, nơi đó có một cái hồ, nước bên trong cũng không bị đông lại.
Đây cũng không phải nguyên nhân khiến hắn khiếp sợ, ở trên mặt hồ có một vật rất lớn đang lơ lửng.
Nhìn kỹ là một cây đại thụ.
Không sai, một cây to lơ lửng trong không trung.
Hai mắt Mộc Phàm trừng lớn, ngây ngốc nhìn gốc cây kia, thân cây lập loè ánh sáng xanh thẳm, như một tượng băng.
Mà nhánh cây có đầy lá tươi tốt, từng mảnh lá trong suốt như băng, bên trên có từng đóa hoa băng kỳ dị.
Toàn bộ cây này cao khoảng ba mươi mét, dưới thân cây có bộ rễ rậm rạp, kết lại với nhau, lơ lửng một cách quỷ dị giữa không trung.
Mà bộ rễ không hề cắm vào bùn đất, hoàn toàn ở giữa không trung, bộ rễ bao vây lấy một khối băng tinh thật lớn.
Cây này sinh trưởng quỷ dị như vậy, Mộc Phàm xem mà trợn mắt há hốc mồm, trong lúc nhất thời không có phản ứng.
Bởi vì hắn chưa bao giờ gặp qua cây mọc trong không trung, quá ngạc nhiên.
“Đây là cây gì?” Mộc Phàm lẩm bẩm tự nói, muốn hỏi Tiểu Linh lại chợt nhớ nó đã ngưng hoạt động.
Nhưng Mộc Phàm vẫn có thể dò hỏi hệ thống trong cơ thể.
“Ký chủ, tư liệu hệ thống không được đầy đủ, không thể giải đáp vấn đề của ngươi.” Hệ thống trả lời rất dứt khoát.
Ai ngờ cả hệ thống cũng không biết, Mộc Phàm có chút câm nín, dở khóc dở cười, còn tưởng rằng hệ thống là toàn trí toàn năng a.
Kết quả đều thất vọng.
Mộc Phàm rất tò mò, cây này làm như thế nào để lơ lửng ở giữa không trung, thậm chí sinh trưởng ở nơi đó, làm sao sống sót?
Phanh!
Chỉ thấy thân hình Mộc Phàm rung động, băng đóng trên cơ thể lập tức vỡ nát, khôi phục tự do, duỗi đôi tay, vận động hân thể một chút.
Mộc Phàm vặn vẹo cổ, nhìn gốc cây kỳ dị kia.
Trong lòng Mộc Phàm toát ra một suy nghĩ, mang cây này về, để vào không gian ký túc xá của mình, chẳng phải càng tốt hơn sao.
“Đóng gói mang đi?”
Mộc Phàm liếm liếm môi, cười hắc hắc, coi trọng gốc cây kia.
Nhưng hắn vẫn rất cẩn thận, bởi vì Tiểu Linh đã nhắc nhở nơi này có nguy hiểm, rốt cuộc ẩn giấu nguy hiểm như thế nào, còn chưa rõ ràng lắm.
Cho nên Mộc Phàm thật cẩn thận tới gần đỉnh núi băng, từng bước một từ nơi này bò lên trên.
Khi Mộc Phàm bò lên tới đỉnh núi, cảm nhận được nguy cơ càng mãnh liệt hơn, hàn khí thổi quét qua, đóng băng thân thể hắn.
Thậm chí khiến luyện khí trong cơ thể đang chuyển động trở nên chậm lại, giống như muốn ngừng, Mộc Phàm giật mình lập tức dừng lại.
“Thật nhiều băng tinh.”
Đi tới gần hồ nhỏ, Mộc Phàm thấy chung quanh ngưng kết từng khối tinh thể kỳ dị, đúng là băng tinh, hàn khí bức người.
Mộc Phàm không nhiều lời, trước tiên thu thập, đào từng khối băng tinh thu vào trong không gian chứa đựng.
Đào khoảng mấy trăm viên mới thu tay lại, sau dùng Nguyên lực thương bắt đầu thu thập năng lượng đặc thù, một viên băng tinh có thể thu được 100 điểm năng lượng.
Rất nhanh, Mộc Phàm liền góp nhặt hơn hai vạn điểm năng lượng, cuối cùng lấp đầy khối năng lượng thứ nhất.
“Điểm năng lượng cũng dễ thu thập nha.” Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu nói thầm.
Hắn không nghĩ tới, người giống như hắn căn bản không có mấy ai, toàn bộ học viện Thanh Bắc không có quái vật hình người như hắn.
Mặc kệ chuyện khác, Mộc Phàm thu thập băng tinh xong, ánh mắt dừng ở gốc cây to kỳ dị lơ lửng phía trên mặt hồ.
Hắn muốn đóng gói mang đi, có thể thu vào không gian chứa đựng của hệ thống, chỉ cần có thể lại gần, chạm tay vào là có thể mang đi.
Mộc Phàm liếm liếm môi, chuẩn bị hành động.
Hắn nhìn nhìn khoảng cách giữa cây này và mặt đất, khoảng mười lăm mét, bộ rễ mặt trên quấn quanh một khối băng tinh cực to.
Ngay từ đầu Mộc Phàm còn không có chú ý, nhưng thực mau liền ý thức được thứ này bất phàm, có lẽ nó chính là thứ giúp cho cây này trôi nổi trên không trung.
Hoặc là cây này có thể cắm rễ sinh trưởng trong không trung chính là dựa vào này một khối băng tinh cực to này cung cấp dinh dưỡng.
“Chẳng lẽ là băng tinh loại to?” Trong lòng Mộc Phàm xuất hiện một ý nghĩ.
Nhưng rất nhanh liền phủ nhận, nhìn như là băng tinh, nhưng tuyệt đối không phải băng tinh, bởi vì hơi thở từ nó toả ra so với băng tinh mà nói mãnh liệt hơn gấp trăm lần.
Hắn ý thức được điều gì, sắc mặt khẽ thay đổi, ánh mắt nóng rực.
“Chẳng lẽ là... Băng tinh chi nguyên?”
Mộc Phàm kinh hô một tiếng, hô hấp trở nên dồn dập.
Nếu suy đoán là chính xác, lần này thật sự phát tài.
Băng tinh chi nguyên, Băng tinh chi nguyên to cỡ ngón út là có thể bán được một cái giá trên trời, mà trước mắt có một khối thật lớn lơ lửng trong không trung.
Nhìn tổng thể của nó, ít nhất là mười mét, lơ lửng trong không trung, bị vô số sợi rễ quấn quanh, tản ra hàn khí lạnh thấu xương.
Luồng hàn khí này làm người ta không dám tới gần.
Mộc Phàm chắc chắn đây là bảo vật, mặc kệ nó là thứ gì, nhất định là một bảo bối.
Bao gồm cả gốc cây to kỳ lạ kia đều là bảo vật hiếm có, nhất định phải đóng gói mang đi, đây là ý tưởng lớn nhất hiện giờ của Mộc Phàm.
Vèo!
Ngay sau đó, Mộc Phàm giẫm chân, cả người nhảy dựng lên cao, nhảy lên hơn mười mét tới gần.
Lần nhảy này, liền xuất hiện chuyện xấu.
Ầm vang!
Mộc Phàm mới vừa nhảy lên, còn chưa có đặt chân, liền thấy hồ nước phía dưới nổi lên một đám bọt sóng, nháy mắt bắn tới.
Mộc Phàm ở giữa không trung không kịp trốn tránh, trực tiếp bị luồng nước lạnh bao phủ, nháy mắt hóa thành một tượng băng cứng ngắc.
“Không tốt!”
Trong lòng Mộc Phàm thầm than một tiếng không ổn, không chờ tượng băng nứt vỡ, trong hồ liền có một cái đầu cực to lao ra nhắm ngay Mộc Phàm đang ở giữa không trung, hung hăng húc tới.
Một tiếng ầm, Mộc Phàm đã thành tượng băng bị đâm bay ra ngoài, cả người nện vào sông băng, đâm thủng một cái lỗ to.
Một trận đất rung núi chuyển, Mộc Phàm từ dưới băng lao ra, rầm lao tới.
“Đây là cái gì?”
Mới vừa ra tới, Mộc Phàm liền hoảng sợ.
Ở trong hồ nhỏ, không biết khi nào đã xuất hiện một quái vật thật lớn, toàn thân trắng bạch, lập loè tia sáng chói mắt.
Thân hình nó vô cùng lớn, đầu tựa như cán cân, mọc đầy từng cây gai băng, hai con mắt như đèn lồng lập loè tia sáng sắc lạnh.
“Hàn băng thứ xà?”
Sắc mặt Mộc Phàm khẽ đổi, cảm nhận được một nguy cơ mãnh liệt tới từ con Hàn băng thứ xà khổng lồ trước mắt này.
Đây là một loại sinh vật đáng sợ sinh trưởng ở Vĩnh Đông chi địa, trên tư liệu của Tiểu Linh ghi chép có một ít tin tức liêm quan đến nó.
Hàn băng thứ xà, hình thể khổng lồ, toàn thân phủ kín vảy băng cứng rắn, cái đầu cực to tựa như một tòa nhà cao, nhìn xuống Mộc Phàm.
Một hơi thở lạnh băng áp bức khiến toàn thân Mộc Phàm căng thẳng.
Nguy hiểm!
Hàn băng thứ xà này rất nguy hiểm, thậm chí có khả năng là sinh vật đỉnh cấp Siêu phàm.
“Chạy!”
Mộc Phàm không nói hai lời xoay người liền chạy, trước mắt vẫn không nên chọi cứng với nó, mình có thể chống lại cấp Siêu phàm bình thường nhưng thật sự đối mặt với những sinh vật Siêu phàm mạnh mẽ thì thực lực không đủ.
“Ký chủ, ngươi chạy khỉ gì a, nạp tiền a, năm ngàn vạn chơi chết nó.”
Mới vừa quay người lại, liền nghe thấy tiếng hệ thống truyền đến, mang theo chút khinh bỉ, khiến Mộc Phàm bừng tỉnh.
Đúng nha, chính mình có hệ thống, càng có nhiều tiền, sợ cái gì.