“Đây là ký túc xá cá nhân?”
Lúc này, trong một mảnh không gian dị độ, hai mắt Mộc Phàm dại ra nhìn cảnh tượng trước mắt hết.
Chỗ hắn đang đứng đúng là ký túc xá cá nhân của học sinh Thanh Bắc, một cái không gian dị độ nhỏ.
Nói là loại nhỏ nhưng thật sự không nhỏ chút nào, tương đương với một cái sân bóng lớn, cảnh tượng hoang vu.
Bốn phía còn có sương mù nồng đậm, có một đoàn ánh sáng bao vây, hiển nhiên là vách ngăn của không gian này, như là tường năng lượng.
Bên ngoài tường năng lượng là cái gì, Mộc Phàm không rõ lắm, bởi vì không có biện pháp đánh vỡ, trừ khi có đủ thực lực phá vỡ nó mới có thể biết.
Quan trọng nhất chính là ở ký túc xá cá nhân này chỉ có một ngôi nhà tranh, lẻ loi đứng ở giữa không gian.
Không sai, một ngôi nhà tranh.
“Trời đất!”
Mộc Phàm trừng to mắt, ngây ngốc nhìn nhà tranh trước mắt, thật là một cái nhà tranh.
Đây là ký túc xá?
“Đùa cái gì vậy?”
Mộc Phàm muốn khóc, nhìn nhà tranh trước, khóc không ra nước mắt.
Chẳng lẽ đây là ký túc xá Thanh Bắc cao giáo, nhà tranh sao?
Vốn cho rằng ký túc xá cá nhân xa hoa biết bao, không nghĩ tới thế mà là một không gian trống trải, bên trong chỉ có một ngôi nhà tranh.
Kém xa cảnh mình tưởng tượng a, thật sự là hai cái thái cực, thiếu chút nữa cho rằng đi nhầm đây.
“Tiểu Linh, chuyện gì vậy, sao ký túc xá trường học chỉ có một ngôi nhà tranh?” Mộc Phàm bất đắc dĩ, chỉ có thể dò hỏi Tiểu Linh đang bay lượn bên cạnh.
Tiểu Linh bay một vòng, đôi mắt như máy quay phát ra một luồng sáng rà quét.
“Chủ nhân, nơi này chính là ký túc xá cá nhân của ngài, mỗi người đều là giống vậy nha.”
Tiểu Linh trả lời khiến Mộc Phàm hết chỗ nói rồi.
Đường đường là một học viên tu chân siêu cấp thế mà để học sinh ở nhà tranh?
Mộc Phàm nhìn nhà tranh trước mắt, trong lúc nhất thời không biết nên bình luận gì.
“Chủ nhân, nơi này có thể mở rộng nha, không gian dị độ này từ nay về sau thuộc về chủ nhân, tài sản cá nhân, dù ngài tốt nghiệp cũng có thể mang đi.”
Tiểu Linh giải thích khiến mắt Mộc Phàm sáng lên, rất vui mừng.
Nơi này lại có thể mang đi, vậy liền dễ chịu hơn nhiều.
Mộc Phàm nhìn nhà tranh, cười khổ nói: “Tiểu Linh, nơi này nên sắp xếp như thế nào a?”
“Chủ nhân, ngài có thể căn cứ theo sở thích mà tu sửa trang trí.”
Vừa nghe lời này, Mộc Phàm trợn mắt nói: “Nhưng ta làm như thế nào a, chẳng lẽ ta phải tự mình dựng một cái phòng để ở?”
Tiểu Linh dạo qua một vòng mới nói: “Chủ nhân, ngài có thể đặt hàng ở bên ngoài rồi lại mang vào, trong học viện có chỗ chuyên môn chế tác, chủ nhân còn có thể thu thập các loại hoa cỏ, linh dược gieo trồng ở đây, thậm chí chủ nhân có thể dùng năng lượng đặc thù để mở rộng nơi này.”
“Nghiêm khắc mà nói nơi này chính là tiểu không gian thuộc về chủ nhân.”
Nghe giải thích xong, tâm tình Mộc Phàm rất tốt, thì ra là như thế này.
Tuy tâm trạng Mộc Phàm tốt hơn, nhưng nhìn cái nhà tranh tồi tàn này, trong lòng vẫn có cảm giác muốn phát điên.
Dù cho sẵn cũng không cần xây nhà tranh a, tệ nhất cũng phải là nhà gỗ chứ?
Mắt trợn trắng, Mộc Phàm thầm mắng người thiết kế nơi này, quá ghê tởm, dựng cái gì không dựng, một hai phải dựng một cái nhà tranh.
“Thôi, chờ có thời gian đi bên ngoài chế tác một căn phòng bỏ vào.”
Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu, đẩy cửa nhà tranh đi vào, đập vào mắt là căn nhà trống rỗng, sắc mặt hắn tức khắc đen thui, không có thứ gì hết.
Một cái giường cũng không có, làm cái trò gì a.
Oanh!
Quá tức giận, Mộc Phàm trực tiếp bộc phát ra hơi thở cường đại, nháy mắt chấn nát cả nhà tranh, xào xạc rơi rụng bốn phía.
Hắn đen mặt đi ra, bất đắc dĩ lắc đầu.
Nơi này không có gì hết, chỉ là một không gian hoang vu, nhưng có một chỗ tốt là không gian này tràn ngập năng lượng.
Cảm ứng một chút, Mộc Phàm là có thể “thấy” chung quanh có vô số điểm năng lượng phiêu đãng, gọi là linh khí.
Có những thứ này, chuyện tu luyện không thành vấn đề, còn có thể gieo trồng các loại dược thảo linh vật.
“Đi ra ngoài trước, kiếm một bộ phòng ở.”
Mộc Phàm có chút buồn bực nâng bàn tay, liền thấy một luồng sáng bao vây lấy hắn, chớp mắt chợt lóe biến mất khỏi nơi này.
Bá!
Khi xuất hiện, Mộc Phàm đã về lại học viện, địa điểm xuất hiện đúng là quảng trường trung tâm.
Nơi này là không gian tiếp điểm, dù ra ngoài làm việc gì khi trở về học viện đều xuất hiện ở nơi này.
Nhìn nhìn bốn phía có không ít người, có người vừa mới từ cửa không gian đi ra, có rất nhiều học sinh ra ngoài làm nhiệm vụ trở về.
Mộc Phàm không có dừng lại, bay thẳng đến một chỗ trong học viện.
Nơi đó đúng là chỗ chế tạo đồ cho ký túc xá mà Tiểu Linh nói, không phải rất xa, đi khoảng mười phút liền đến.
Vừa đến nơi đây, liền thấy không ít người, hiển nhiên đều là tân sinh.
“Mộc Phàm, nơi này...”
Lúc này phía trước truyền đến một tiếng gọi, giương mắt nhìn liền thấy Đồng Tâm vẫy tay với hắn.
Mộc Phàm suy nghĩ chút, vẫn đi qua.
“Các ngươi cũng ở đây a.” Mộc Phàm chào hỏi.
Bên cạnh còn có đám Đường Xán, Cam Tử Mặc, Phí Triển, thậm chí cũng có Mộc Hiên, hắn đang lặng lẽ núp trong đám người cách không xa, không muốn bị nhìn thấy.
Mộc Phàm cũng không để ý, thuận miệng hỏi: “Các ngươi đều tới đặt làm chỗ ở?”
“Đúng vậy, ai mà biết trường học chỉ cho một cái nhà tranh.”
“Quá hố người.”
Hai người Cam Tử Mặc, Phí Triển cười khổ nói, đều phản cảm căn nhà tranh kia.
Nhà vậy làm sao mà ở được.
“Như thế nào, các ngươi đều có rồi sao?”
Mộc Phàm cười hỏi.
Chỉ thấy Đồng Tâm lắc đầu nói: “Còn không có, chỉ mới đặt thôi, ba ngày sau mới có thể lấy, thật là đau tim.”
“Không cần ba ngày a, chúng ta trực tiếp chọn cái có sẵn, mua luôn là được.”
Cam Tử Mặc giải thích, còn nâng lòng bàn tay lên, trong bàn tay có một quầng sáng, bên trong là một loạt kiến trúc, một đống phòng ốc.
Xem hình dáng, là một khu biệt thự loại nhỏ.
“Ta cũng vậy, trực tiếp chọn một cái biệt thự.”
Phí Triển cũng lấy ra một cái vừa mua, Mộc Phàm nhìn nhìn gật gật đầu, xem như đã biết.
Nơi này chế tác phòng ốc, trực tiếp áp súc trong một quả cầu không gian, chỉ cần cầm thả ra là được.
“Mua như thế nào?” Mộc Phàm mở miệng hỏi.
Chỉ nghe Đồng Tâm bên cạnh giải thích: “Chế tạo theo yêu cầu cần ba ngày, hơn nữa giá cả cao nhất, một bộ cần một trăm vạn nguyên.”
“Hình dạng có sẵn, một bộ năm mươi vạn.”
Mộc Phàm có chút kinh ngạc.
Không nghĩ tới mặt hàng này kiếm thật nhiều tiền, chế tác phòng ốc, nơi ở cũng có thể kiếm tiền.
Mộc Phàm nhìn chung quanh, phía trước có một cái cửa sổ, bên trong có một người đang phân công xử lý công việc.
Hắn lập tức đoán được điều gì đó, thì ra là những người lớp luyện khí mở ra chỗ này.
“Luyện khí sao.”
Ánh mắt Mộc Phàm sáng lên, có lẽ mình cũng không cần mua chỗ ở do người khác chế tác.
Chỉ cần học tập luyện khí, có lẽ tự mình cũng có thể chế tạo ra.
“Thôi, ta không có tiền, tạm thời không mua.”
Mộc Phàm suy nghĩ, để lại một câu, xoay người muốn rời đi.
“Ai, Mộc Phàm từ từ đã, ngươi không có tiền ta cho ngươi mượn a.”
Cũng không biết Đồng Tâm nghĩ gì, trực tiếp ngăn Mộc Phàm, mở miệng nói muốn cho hắn vay tiền.
Mộc Phàm kinh ngạc nhìn nàng, những người khác cũng nhìn nàng, khiến Đồng Tâm bối rối, mặt đỏ lên.
“Có gì không đúng sao, đồng học không nên giúp đỡ nhau sao?” Đồng Tâm thẹn quá, tức giận trừng mắt nhìn mọi người.
Mọi người sôi nổi lắc đầu, vẻ mặt kiểu như chúng ta đều hiểu, làm Đồng Tâm càng thêm xấu hổ.
Mộc Phàm cũng là có chút xấu hổ cười nói: “Không cần nha, qua một thời gian nữa lại mua, cảm ơn ý tốt của ngươi.”
“Không có việc gì nữa thì ta đi trước đây.”
Nói xong hắn liền xoay người rời đi, để lại Đồng Tâm ảo não dậm chân một cái, căm giận trừng mắt nhìn những người khác rồi thở phì phò đi mất.
Trong đám người, Đường Xán vẫn luôn yên lặng nhìn chăm chú, không nói một câu, chỉ là nhìn bóng dáng Mộc Phàm, vẻ mặt lộ ra một chút âm u.
“Mộc ca không có tiền?”
Lúc này, Cam Tử Mặc, Phí Triển nhìn nhau, cũng không tin tưởng.
Bởi vì hai người rất rõ ràng, trên người Mộc Phàm có ít nhất 300 vạn, một trăm vạn trong đó còn do Cam Tử Mặc chuyển qua, hai trăm vạn là Phí Triển chuyển qua.
Mộc Phàm không có tiền, quỷ mới tin.