“Quá kỳ cục!”
“Cần phải nghiêm trị!”
Thanh Bắc học viện, trong một gian phòng hội nghị, đang có một đám người tập trung, trong đó có một người nổi trận lôi đình, bộ dạng rất tức giận.
Ở trước mắt mọi người là một màn hình chiếu lớn, hiện lên một loạt hình ảnh, có hình ảnh một người, đúng là Mộc Phàm.
Hơn nữa mọi hành động vừa rồi của hắn đều rơi vào trong mắt nhóm người này, bao gồm cảnh hắn đánh ngất Nghiêm Như Phong, cướp đoạt hai cái rương, bán đấu giá đồ vật.
Mọi người mang vẻ mặt khác nhau, không ít người đều bị hành động của Mộc Phàm làm sợ ngây người, vậy mà có thể bán lấy tiền?
“Tiểu tử này, thật trâu bò a.” Một vị nam tử lắc đầu cảm thán.
Những người khác sôi nổi gật đầu, buồn cười, đều cảm thấy tiểu tử Mộc Phàm thật biết dùng mánh lới, đoạt đồ vật bán cho những người khác.
“Đây là gian lận, phá hư quy tắc!”
“Mọi người nói xem có phải nên nghiêm trị hay không?”
Trong phòng có một giọng nói tức muốn hộc máu vang lên, đó là một nam tử trung niên đeo kính, hói nửa đầu.
Hắn chính là chủ nhiệm giáo dục của Thanh Bắc cao giáo, người ta hay gọi là Ngốc ưng, tính tình khó chịu, vừa rồi chính là hắn đang phát tiết.
“Vương chủ nhiệm, ta cảm thấy tân sinh này không tồi a.”
Có lão sư lập tức phản bác, hắn nói: “Nhìn xem, thực lực hắn vừa bày ra tuyệt đối là võ cảnh giới Tiên thiên.”
“Đúng vậy, một tên tân sinh, có tu vi Tiên thiên, rất hiếm thấy.”
Những người khác lập tức phụ họa.
Chỉ nghe có người nhắc nhở nói: “Đừng quên, vừa rồi Nghiêm Như Phong kia đến từ Nhất trung, sức chiến đấu cũng ở cấp Tiên thiên nhưng vẫn bị hắn dùng một quyền đánh ngã, điều này đủ để nhìn ra thực lực tiểu tử này bất phàm.”
“Vậy lại như thế nào?” Vương chủ nhiệm lập tức nhảy dựng lên, như một đầu gấu tức giận.
Hắn nổi giận nói: “Chẳng lẽ có thực lực là có thể muốn làm gì thì làm, phá hư trật tự cùng quy tắc khảo hạch, cần phải nghiêm trị.”
“Hơn nữa, ta đề nghị hủy bỏ tư cách trúng tuyển của hắn, người như vậy cho vào chính là một mẩu cứt chuột, sớm muộn gì cũng bại hoại vinh dự Thanh Bắc chúng ta.”
Lời lẽ Vương chủ nhiệm nói rất chính đáng.
“Đúng vậy, Vương chủ nhiệm nói rất đúng, cần phải nghiêm trị.”
“Loại người này, không thể cho tiến vào, nếu không sẽ phá hư phong cách trường học.”
Có không ít người ủng hộ Vương chủ nhiệm, cần phải nghiêm trị Mộc Phàm.
“Người ta có thực lực.”
“Thiên phú hơn người.”
“Là thiên tài hiếm thấy, chuyện hủy bỏ là nói giỡn sao.”
Trong phòng, hai bên lập tức loạn thành một đống, một bên ủng hộ Vương chủ nhiệm hủy bỏ tư cách trúng tuyển của Mộc Phàm, một bên thì phản đối bọn họ.
Tóm lại, hai bên ồn ào náo loạn.
“Yên lặng!”
Đột nhiên một giọng nói truyền đến, hiện trường lập tức yên tĩnh lại, mọi người gần như im miệng cùng lúc.
Mọi người cùng quay lên nhìn, ở ghế chủ vị có một nam tử đang ngồi, đưa lưng về phía mọi người, yên lặng hút tẩu thuốc, hít mây nhả khói.
Vừa rồi chính là hắn mở miệng, lập tức trấn trụ mọi người.
Nam tử trung niên này không có một chút khí thế nào, nhưng lại trấn trụ mọi người.
“Ta cảm thấy tiểu tử này là nhân tài có thể đào tạo, tuy rằng thủ đoạn có chút không hay, nhưng dù sao cũng là người trẻ tuổi, luôn có vài hành vi khác người, thiên phú cùng thực lực thì càng không thể nghi ngờ.”
Trung niên nhân mở miệng, không khí trong phòng lập tức trở nên áp lực.
Mọi người kính cẩn nhìn hắn.
“Hiệu trưởng nói không sai.” Có lão sư lập tức phụ họa một câu.
Thì ra người này chính là hiệu trưởng Thanh Bắc cao giáo.
Chỉ thấy hiệu trưởng trung niên nhìn màn hình, bên trên đang chiếu hình ảnh, Mộc Phàm một mình rời đi.
“Tiểu tử này, biểu hiện không tồi.” Gương mặt nghiêm túc của hiệu trưởng lộ ra nụ cười hiếm thấy, mọi người ở đây nhìn ngây người.
Bởi vì quá bất ngờ, quá hiếm thấy, đã rất lâu rồi, vị hiệu trưởng này không tươi cười, thậm chí không có đánh giá bất kỳ một người nào.
Không nghĩ tới hiệu trưởng đề cao tiểu tử Mộc Phàm này như thế khiến tâm tình Vương chủ nhiệm không tốt, mặt đen thui.
Nhưng hắn cũng không dám nói nữa, nếu nói chính là chống đối hiệu trưởng.
“Ha hả, người trẻ tuổi này có chút thú vị, thế mà cầm đồ vật bán đấu giá, đây là tên duy nhất trong lịch sử khảo hạch của Thanh Bắc dám làm như thế.”
Hiệu trưởng nhàn nhã hút tẩu thuốc, giọng điệu điềm đạm nói.
Mọi người ở đây nghe xong lại nhìn nhau, cũng trách không được chuyện Vương chủ nhiệm tức giận, bởi vì hành động của Mộc Phàm quả thực chính là lần đầu ở Thanh Bắc a.
“Tiểu tử này không phải tân sinh do Tra Lý Tư dẫn vào sao, nếu đã thông qua khảo hạch, để hắn đi qua mang về, đừng để tiểu tử này tiếp tục tai họa người khác.”
Hiệu trưởng rốt cuộc lên tiếng, chung quy không có cho Mộc Phàm tiếp tục làm như vậy.
Dù sao tiểu tử này đã thông qua, không cần ở lại tiếp tục tai họa người, lại để Mộc Phàm tiếp tục, phỏng chừng mấy tên tân sinh khác sẽ phát cuồng.
Mọi người vừa nghe nhẹ nhàng thở ra, đều có chút hết chỗ nói.
Tiểu tử này, quá biết gây chuyện.
“Hiệu trưởng, hai người kia...” Có người hỏi một câu.
Nói hai người, tự nhiên là hai người dưới sự trợ giúp của Mộc Phàm đạt được thư thông báo trúng tuyển, Phí Triển cùng Cam Tử Mặc.
“Không sao, nếu đã đạt được thư thông báo trúng tuyển, đương nhiên xem như thông qua.”
Hiệu trưởng xua xua tay, không thèm để ý chút nào.
Mọi người tiếp tục xem, mỗi hành động của tân sinh trong quá trình khảo hạch đều rơi vào trong mắt mọi người ở đây.
Đây là khảo hạch cuối cùng.
........
Bên kia, Mộc Phàm đang đắc ý đi tới, dựa theo tin tức Tiểu Linh cung cấp, hướng tới mục tiêu kế tiếp.
Hắn muốn lấy tất cả bảo rương, sau đó lại bán đấu giá từng cái, như vậy có thể kiếm một bút lớn.
“Ai nha, quên mất thi thể Hoả ngạc, thôi bỏ, vẫn nên tìm bảo rương bán, có thể phát tài.”
Mộc Phàm vỗ trán ảo não nói, ngay sau đó nghĩ đến điều gì đó rồi nhếch miệng cười, đang nghĩ ngợi tới kế hoạch phát tài của chính mình.
Nhưng không chờ hắn tiếp tục nằm mơ, phương xa truyền đến một tiếng xé gió, khiến cho hắn cảnh giác.
Giương mắt nhìn lại, một chiếc xe luyện khí nhanh chóng bay tới, chậm rãi đáp xuống trước mặt Mộc Phàm, làm hắn kinh ngạc không thôi.
“Tiểu tử ngươi làm chuyện gì mà kinh động hiệu trưởng?”
Mộc Phàm kinh ngạc, từ trên xe có một người đi xuống, thế mà là Tra Lý Tư.
Hắn cười mắng: “Thất thần làm gì, nhanh lên xe.”
“Quan chủ khảo?” Mộc Phàm tỉnh táo lại, tiếp theo lập tức lắc đầu.
Hắn từ chối: “Không được a, ta còn có chuyện chưa làm đây.”
“Có phải ngươi muốn cướp hết bảo rương, sau đó bán cho những người khác hay không?” Tra Lý Tư trừng hắn một cái, có chút dở khóc dở cười.
Mộc Phàm bị xem thấu tâm tư, nhất thời xấu hổ, tiếp theo bừng tỉnh.
“Làm sao ngươi biết được?” Mộc Phàm hỏi, nhưng rất mau liền nghĩ thông suốt.
Đây là khảo hạch, chắc chắn có giám thị, nghĩ đến điểm này liền bình thường trở lại.
“Lên xe, ngươi thông qua khảo hạch, không cần ảnh hưởng những người khác.”
Tra Lý Tư nghiêm túc cảnh cáo một câu, Mộc Phàm chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng, dù không cam lòng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn lên xe.
“Đại kế phát tài của ta a.” Vừa lên xe, Mộc Phàm liền nhịn không được kêu rên một tiếng.
“Phốc!”
Trong xe truyền đến một tiếng cười khẽ, Mộc Phàm quay đầu lại nhìn, mới phát hiện trong xe còn có một người.
Nặc Á che miệng cười khẽ, nhìn Mộc Phàm nói: “Hành động vừa rồi của ngươi, đều bị hiệu trưởng xem hết, chẳng lẽ ngươi còn muốn tiếp tục?”
“Hả... Hiệu trưởng sao?” Mộc Phàm cũng hoảng sợ.
Hắn xấu hổ xua xua tay: “Vậy không cần, đi thôi đi thôi.”
“Sợ rồi sao?” Nặc Á buồn cười nhìn hắn.
Tiểu tử này, thật biết gây chuyện, khiến hiệu trưởng truyền lời cho Tra Lý Tư tới mang hắn đi, không muốn hắn tiếp tục tai họa những người khác.
“Mộc Phàm, chẳng lẽ ngươi rất thiếu tiền sao?” Nặc Á có chút khó hiểu nhìn Mộc Phàm.
Gia hỏa này từ lúc khảo hạch ban đầu tới giờ như một tên yêu tiền như mạng.
Mộc Phàm thở dài nói: “Đương nhiên thiếu tiền a, ngươi không biết ta nghèo đến mức nào sao, chỉ chưa đến nỗi đi làm ăn xin thôi.”
“Muốn kiếm tiền, thật ra có rất nhiều biện pháp, sau khi vào học viện ngươi có thể có rất nhiều phương pháp nhanh chóng kiếm được tiền.”
Nặc Á có lòng tốt nhắc nhở một câu, ôn nhu dễ mến, tựa như một đại tỷ tỷ.
Mộc Phàm như suy tư gì đó, nhìn vị học tỷ Nặc Á này, trong lòng có chút xấu hổ, dù sao khảo hạch lúc trước đã dùng thủ đoạn đả thương người ta.
“Hệ thống, ám thương trên người nàng nghiêm trọng không?”
Mộc Phàm đột nhiên dò hỏi hệ thống.