Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 72: Kinh sợ toàn trường

Chương Trước Chương Tiếp

----

“Ai thiết kế a, thất đức như thế.”

Mộc Phàm đen mặt, nhìn mảnh dung nham phía trước bị nổ thủng một lỗ, sức mạnh của vụ nổ vừa rồi thật sự không hề nhỏ a.

Điều này làm cho hắn hết chỗ nói rồi, ai thiết kế, thế mà sau khi mở ra cái rương còn có thể tự nổ mạnh, để hủy cái rương cùng chìa khóa sao?

“Chủ nhân, đây là tránh cho đồ vật rơi vào tay người ngoài.”

Tiểu Linh giải thích, nhưng Mộc Phàm vẫn có chút buồn bực.

Dù đề phòng cũng không cần làm như vậy nha, chẳng lẽ không sợ nổ chết học sinh sao, vậy còn khảo hạch gì nữa?

“Chủ nhân yên tâm, quá trình tự hủy được kích hoạt khi trí thông minh nhân tạo khởi động, cũng chưa từng phát sinh bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.”

Được thôi, Tiểu Linh đã nói như vậy, Mộc Phàm cũng chỉ có thể cười khổ một trận.

Phí Triển nuốt nuốt nước miếng, vừa rồi nếu không phải Mộc Phàm đá bay cái rương, có khả năng hắn đã bị nổ chết.

Thiết kế này thật sự rất nham hiểm a.

“Giờ thì vui rồi, chìa khóa cũng không còn, sớm biết như thế liền rút chìa khóa từ sớm.”

Mộc Phàm ảo não nói, chỉ có thể nhận mệnh.

Cuối cùng, Mộc Phàm điều chỉnh tâm trạng, không còn thì không còn, lại đi tìm một cái chìa khóa khác là được.

“Phí Triển, mau đi thôi.”

Mộc Phàm cùng Phí Triển tiếp tục đi, một đường hướng tới chỗ Tiểu Linh cung cấp, nơi đó có hai cái rương.

Trên đường, Mộc Phàm nhìn quả cầu kim loại bay lòng vòng quanh người.

“Tiểu Linh, ngươi có thể nói cho ta nơi nào có chìa khóa sao?” Hắn bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Vị trí bảo rương có thể hỏi thì chìa khóa cũng có thể a?

Ai ngờ Tiểu Linh nói: “Chủ nhân, không thể nha, đây là vi phạm quy định, không cho phép, Tiểu Linh cũng không có bất kỳ thông tin gì về chìa khóa.”

“Được rồi, có chút hố người.”

Mộc Phàm che trán, chỉ có thể cười khổ lắc đầu, tiếp tục đi tới.

Phí Triển khập khiễng theo sau, thèm nhỏ dãi đối với trí tuệ nhân tạo Tiểu Linh, hy vọng nhanh chóng tìm được bảo rương, mở ra là có thể đạt được một cái.

Thứ này, một người chỉ có thể có được một cái, dù ngươi được cái thứ hai cũng không có biện pháp khởi động nó, nó liên kết với thông báo trúng tuyển cùng huân chương học viện.

Không bao lâu, hai người liền tới tới chỗ, nhưng vừa đến nơi đây liền phát hiện có người nhanh chân đến trước.

“Mẹ nó!”

“Các ngươi khinh người quá đáng, cái rương là chúng ta phát hiện.”

Trên một mảnh đất trống phía trước đang có hai nhóm người giằng co, không khí nặng nề.

Một bên có mười ba cá nhân, số lượng nhiều nhất, mà bên kia ít hơn chút, chỉ tám người.

Nhưng mà bên ít người lại có vẻ chiếm cứ ưu thế, khiến Mộc Phàm đang quan sát cũng có vài phần kinh ngạc.

Trong tám người kia có một tên thực lực cường đại nhất, căn cứ theo hắn quan sát, chiến lực tuyệt đối không thua võ giả vừa mới đột phá Tiên thiên.

Hơn nữa, người nọ vẫn là một người tu chân trẻ tuổi, Luyện Khí trong cơ thể vô cùng tràn trề, hơi thở kinh người, chắc chắn có sức chiến đấu mạnh mẽ.

Bên nhiều người đối diện kia cầm đầu là ba nam tử có hơi thở cường đại đang căm tức nhìn hắn, hai bên giằng co, tóe lửa.

“Là Tam trung chúng ta, đối diện chính là người Nhất trung.”

Phí Triển vừa thấy tức khắc kích động, một bên nhiều người chính là Tam trung, mà ít người là Nhất trung.

Xem ra, thực lực trung bình của Nhất trung vẫn mạnh hơn một chút, có thể áp chế đối dù đối phương nhiều người hơn.

Mộc Phàm nghe xong như suy tư gì đó, nói: “Người Tam trung các ngươi không đủ cho người ta đánh, tuy rằng nhiều người nhưng thực lực vẫn kém hơn rất nhiều.”

“Thật sự là như vậy, thực lực Nhất trung cường đại hơn nhiều.” Phí Triển không có phủ nhận.

“Mộc ca...” Phí Triển do dự, khó mà mở miệng.

Mộc Phàm cười cười, vỗ vỗ bả vai hắn, nói: “Ngươi vẫn quan tâm chính mình trước đi, hai cái rương kia ta muốn rồi.”

“Đương nhiên, đã nói một trăm vạn giúp ngươi lấy một cái rương, hai cái đó, một cái là của ngươi, một cái là của ta.”

Lời Mộc Phàm nói làm Phí Triển kích động, gật đầu thật mạnh.

Mộc Phàm hỗ trợ, hắn mới có khả năng thông qua khảo hạch, nếu không căn bản là không được, đang bị thương nên hắn chính là một con sơn dương đợi người ta tới làm thịt.

“Mộc ca, nhiều người như vậy làm sao lấy?” Phí Triển có chút khẩn trương.

Hiện giờ không chỉ có học sinh Tam trung, còn có học sinh Nhất trung mạnh hơn, một khi Mộc Phàm chen chân, sẽ lập tức khiến hai bên chỉa mũi nhọn liền.

Nhưng lấy thực lực Mộc Phàm cần phải sợ những người này sao?

“Làm sao lấy, đương nhiên là quang minh chính đại đi lấy rồi.”

Mộc Phàm nở một nụ cười tự tin, nói xong trực tiếp đứng lên, xuất hiện trước mọi người.

Phí Triển kinh ngạc, nhưng chỉ có thể căng da đầu đi theo.

Hai người xuất hiện, lập tức đánh vỡ bầu không khí căng thẳng, hai bên cùng nhìn qua, ai cũng lộ vẻ cảnh giác.

“Phí Triển?”

Bên Tam trung, tất cả mọi người đều biết Phí Triển, ba gã nam đồng học cầm đầu kinh ngạc liếc nhau, nhưng đều có vẻ hơi thắc mắc.

Bởi vì Phí Triển theo Mộc Phàm đi ra, làm cho bọn họ lập tức chú ý tới Mộc Phàm.

“Ngươi là học sinh Nhị trung, tới làm gì?”

Thanh niên cầm đầu Nhất trung mở miệng, nhìn Mộc Phàm từ trên xuống dưới Mộc Phàm, trong mắt mang theo sự khiêu khích.

Hắn khẽ cười nói: “Ta nghe nói ngươi đánh thắng một vị giám khảo, ngươi tên Mộc Phàm, có phải không?”

“Không sai, chính là ta.”

Mộc Phàm hào phóng gật đầu thừa nhận, nhìn đối phương nói: “Ngươi đến từ Nhất trung đi, nếu không có việc gì thì các ngươi có thể đi rồi, ta muốn hai cái rương kia.”

Lời vừa nói ra, không khí lập tức yên tĩnh quỷ dị, kim rơi cũng có thể nghe a.

Người hai bên đều dại ra nhìn Mộc Phàm, như gặp ảo giác, đều đơ ra.

Tám người Nhất trung sửng sốt, có chút không thể tin được, thế mà có người dám nói như vậy với bọn, hơn nữa trong đám còn có người xếp hạng nhì Nhất trung.

“Tiểu tử, ngươi có biết đang nói chuyện với ai không?”

Đột nhiên, trong tám người Nhất trung có người nhịn không được nhảy ra, phẫn nộ quát lớn.

Mộc Phàm chọc chọc lỗ tai hỏi: “Ai nha, thật đúng là không biết, chẳng lẽ ta đang nói chuyện với quỷ?”

“Đồ khốn nạn...” Tên Nhất trung vừa nhảy ra tức khắc giận đến mặt đỏ tai hồng, thiếu chút nữa nhào lên.

Nhưng thanh niên cầm đầu ngăn cản bọn họ, cười lạnh nói: “Ta tên Nghiêm Như Phong, đến từ ban tinh anh của Nhất trung, đồng học, khuyên ngươi nên ngoan ngoãn rời đi.”

“Nghiêm Như Phong, sao ngươi không tên là Nhan Như Ngọc a?”

Mộc Phàm lắc đầu nói thầm một câu, Nghiêm Như Phong lại nghe được, mặt tức đen như đáy nồi, trong hai mắt có lửa giận.

“Ngươi tìm chết!”

Nghiêm Như Phong trực tiếp bị chọc giận, giẫm chân một cái, mặt đất sụp xuống một vòng lớn.

Vèo!

Trong bụi mù, có một bóng người nhanh chóng tiến tới, luyện khí cường đại hội tụ, vung nắm tay thi triển quyền pháp cường đại nện về phía Mộc Phàm.

“Kiến càng lay cây, không biết tự lượng sức mình!”

Mộc Phàm hừ lạnh, thân ảnh nhoáng lên, hóa thành tàn ảnh, dùng tốc độ mắt thường không thể thấy trực tiếp hướng về phía Nghiêm Như Phong.

Trong chớp nhoáng, hai bóng người nhanh tới gần nhau, hai nắm tay va chạm.

Phanh!

Chỉ nghe một tiếng nổ vang, tâm thần mọi người nhảy dựng, thấy được một màn vô cùng chấn động.

Thân thể Nghiêm Như Phong bay ngược ra ngoài như sao băng, phun máu tung toé, cuối cùng nện thật mạnh trên mặt đất, tro bụi mù mịt.

“Ngươi....” Hắn cố sức ngẩng đầu lên, đáng tiếc hai mắt trợn ngược, ngất đi rồi.

Bốn phía yên tĩnh, chế lặng, tất cả mọi người ngây ra, không dám nhúc nhích.

Mộc Phàm vừa ra tay liền khiến tất cả mọi người ở đây kinh sợ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 33%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)