Trên hoang mạc, hai người một trước một sau đi tới.
Phí Triển đi đằng sau, chống một cây gậy gỗ khập khiễng đi tới, sắc mặt rất kém cỏi, tâm tình có chút hậm hực.
Vừa rồi hắn đã xoay một trăm vạn cho Mộc Phàm, trong lòng đang đau đây, khoản tiền này chính là tiền tiêu vặt suốt một năm của hắn a, chớp mắt liền không còn rồi.
Nhưng hiện tại bị thương, một mình không tiện hành động, chắc chắn là không có biện pháp thông qua khảo hạch, cần dựa vào người khác trợ giúp mới có khả năng hoàn thành.
Mộc Hiên đi rồi, Đồng Tâm cũng một mình rời đi, căn bản cũng đừng nghĩ tới nhờ hai người hỗ trợ, duy nhất chỉ có Mộc Phàm mới có thể giúp hắn.
Bởi vì biểu hiện kinh người của Mộc Phàm dọc theo đường đi làm Phí Triển không dám từ chối một chút nào, một trăm vạn đổi một cái chìa khóa, đáng giá.
Trên cổ liền treo một cái chìa khóa, đúng là Mộc Phàm vừa đưa hắn, dùng một trăm vạn đổi lấy.
Ở phía trước, Mộc Phàm vừa đi, vừa ngắm nghía một cái chìa khóa trong tay.
“Tiểu gia hỏa, ngươi còn đang ngủ a.”
Mộc Phàm nhìn cầu bông nhỏ trên vai, nhịn không được trợn trắng mắt.
Vật nhỏ này từ lúc ăn một cây nhân sâm liền ngủ mãi, hoàn toàn không có tỉnh làm hắn không biết nên nói gì.
Trong lòng hắn có chút dở khóc dở cười, sủng vật nữ hài nuôi đều như vậy sao?
Bất đắc dĩ a, dù sao đã thu tiền, phải chăm sóc nó thật tốt, chờ Ác ma nữ trở lại liền giao cho người ta.
“Nóng quá!”
Đi một lúc lâu, cảm giác càng ngày càng nóng, từng luồng sóng nhiệt đập vào mặt, Mộc Phàm không có sao nhưng Phí Triển thì sắp chống đỡ không nổi.
Bờ môi của hắn khô nứt, chảy máu, hiển nhiên là mất nước nghiêm trọng.
Nhưng không có biện pháp, trên người Mộc Phàm không có nước, trước đó không nghĩ tới sẽ gặp mấy chuyện này, tự nhiên không có mang theo nước.
Trong ba lô chỉ có quần áo cùng đồ dùng sinh hoạt, hoàn toàn chính là gà mù, vì thế cho nên hiện tại muốn uống nước cũng không có.
“Ráng kiên trì một chút, hẳn là sắp kết thúc rồi.”
Mộc Phàm quay đầu lại an ủi một câu.
Phí Triển cười khổ, trong lòng rất rõ ràng, kết thúc là chuyện rất xa vời, khảo hạch cụ thể như thế nào không ai biết rõ.
Hơn nữa, làm như thế nào mới có thể thông qua khảo hạch, bọn họ hoàn toàn không biết gì cả, chỉ là lấy được hai cái chìa khoá giống nhau như đúc, sau đó suy đoán mà thôi.
Đó chỉ là suy đoán, đúng hay không thì không biết.
“Ngươi mau nhìn!”
Đang nghĩ ngợi tới, Phí Triển đột nhiên trừng to hai mắt, chỉ về phía trước, vẻ mặt khiếp sợ.
Mộc Phàm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, trong lòng chấn động, đập vào mắt chính là một vùng đỏ lửa.
Hai người liếc nhau, thấy được sự kinh ngạc trong mắt nhau.
Ngay sau đó, Mộc Phàm cùng Phí Triển nhanh chóng bò lên một cồn cát, nhìn về phía trước, thấy một vùng đầy dung nham đỏ rực.
Không sai, trước mắt bọn họ thế mà là một biển dung nham, một mùi lưu huỳnh nóng cháy ập tới.
Dung nham mênh mông bát ngát, đỏ rực cuồn cuộn sôi trào, không ngừng nổi bong bóng, có khói đặc bốc lên, mùi lưu huỳnh rất gay mũi.
Mộc Phàm ngưng trọng nhìn biển dung nham trước mắt, giống như đi tới địa ngục, liếc mắt nhìn toàn bộ đều là dung nham.
Có nơi đã đọng lại thành nham thạch đen thui, dẫm lên cũng không có lún xuống, chỉ là có chút nóng chân mà thôi.
“Nơi này sao lại có một vùng đầy dung nham như vậy?”
Mộc Phàm vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu.
Phía trước chính là khu vực dung nham mênh mông bát ngát, đằng sau cát bụi mù mịt, một đường đi tới căn bản chưa từng thấy bất kỳ thực vật xanh lá nào, không có chút sự sống.
“Mộc Phàm, chúng ta phải đi qua sao?”
Phí Triển có chút chần chờ, nhìn dung nham cuồn cuộn trước mắt, trong lòng có chút hoảng hốt.
Đi qua, có thể đột nhiên bị lún vào dung nham hay không, hoặc là dung nham đột nhiên phun trào, vậy thật sự xong đời rồi.
Mộc Phàm không nói chuyện, chỉ là lẳng lặng quan sát dung nham trước, có chỗ đã đọng lại thành nham thạch, rất cứng rắn.
Nhưng chỗ khác, có dung nham sôi trào hình thành hồ dung nham gồ ghề lồi lõm, bốc lửa và khói, nhìn cực kỳ khủng bố.
Nhưng trước mắt chỉ có con đường này, hoàn toàn không rõ thế giới dung nham này rộng lớn cỡ nào, đi vòng qua cũng không thực tế.
Biện pháp duy nhất, chính là dẫm lên những nham thạch cứng rắn đi qua, xuyên qua biển dung nham nóng cháy này.
“Đi.” Nghĩ kỹ một chút, Mộc Phàm trực tiếp đi tới.
Hắn bước lên nham thạch đen nhánh, hai bên là hồ dung nham đang sôi cuồn cuộn.
Hai người thật cẩn thận, đi từng bước từng bước một tiến vào, Phí Triển lo lắng đề phòng.
Tiếp tục đi tới, Mộc Phàm đột nhiên ngừng lại, hai mắt nhìn chằm chằm một hồ dung nham phía trước.
“Làm sao vậy?” Phía sau, Phí Triển thắc mắc hỏi.
Mộc Phàm không nói chuyện, chỉ chỉ hồ dung nham phía trước, Phí Triển nhìn lên tức khắc kinh ngạc trừng to hai mắt.
Bởi vì trên mặt hồ dung nham trước mặt hai người có một đồ vật.
“Đó là cái gì?” Phí Triển ngạc nhiên hỏi.
Hai người đều kinh ngạc, bởi vì thấy có đồ vật, thế má là một cái rương nhỏ, rương kim loại, lơ lửng trên dung nham.
Một màn này làm Mộc Phàm cùng Phí Triển nghi ngờ không thôi, làm sao tự dưng xuất hiện một cái rương lơ lửng trên dung nham.
Không, nhìn kỹ thì cái rương đặt ở trung tâm hồ dung nham, một chỗ nhỏ rất kiên cố.
“Cái rương này...” Mộc Phàm suy tư gì đó, cầm lấy chìa khoá trong tay, nhìn nhìn cái rương giữa hồ dung nham kia.
Trên cái rương kia thật sự có một cái lỗ khóa, có vẻ khớp với chìa khoá trong tay hắn.
Mộc Phàm suy nghĩ, như đã hiểu gì đó rồi, trên mặt lộ ra một chút hưng phấn.
Trong rương này có thứ gì nha, chìa khóa trong tay, có phải dùng để mở rương kia hay không?
Một đám ý tưởng hiện lên, Mộc Phàm động tâm, muốn xem một chút coi có phải như mình suy nghĩ hay không, chìa khóa, cái rương, hai thứ liên quan với nhau.
Mấu chốt là trong rương có gì?
“Mộc Phàm, chắc chắn chìa khóa này dùng để mở cái rương ra.” Phí Triển cũng nghĩ đến, trên mặt lộ ra một chút kích động.
Lúc này, mắt hai người đều phát sáng, nhưng rất mau, Phí Triển nở nụ cười khổ.
Bởi vì cái rương là Mộc Phàm phát hiện, tự nhiên thuộc về hắn, hơn nữa người ta đang mang hắn theo.
Cũng coi như tâm tình hắn tốt, cười nói: “Mộc Phàm, nhanh nghĩ cách tới gần, mở ra xem bên trong có thứ gì.”
“Ngươi không sợ có cơ quan?” Mộc Phàm liếc hắn một cái.
Lời này không sai, vô duyên vô cớ tìm được một ít chìa khóa, lại gặp phải một cái cái rương, ngươi không sợ bên trong có cơ quan sao?
Phí Triển xấu hổ, không nói chuyện nữa.
Mộc Phàm thì cười nói: “Mặc kệ bên trong có cái gì, đều phải mở ra nhìn xem, nếu khảo hạch có liên quan tới cái này, không làm liền hối hận.”
Nói xong Mộc Phàm đi tới trước hồ dung nham, cẩn thận quan sát một hồi, hồ dung nham rộng khoảng hai mươi mét, cách xa như vậy làm sao lấy được cái rương kia đây?
“Ai đặt ở nơi đó, quá thiếu đạo đức.”
Mộc Phàm xem xét một hồi nhịn không được mắng chửi.
Đặt một cái rương kim loại giữa hồ dung nham, cách xa hơn mười mét, cũng không biết khinh công, cũng không biết bay, làm sao lấy?
“Thật muốn đánh người kia một trận, hành hạ người khác a.”
Mộc Phàm hùng hùng hổ hổ, có vẻ rất bực bội, người nghĩ ra trò này thật là thiếu đòn a.
Hắn dạo một vòng, không có tìm được đi biện pháp, làm như thế nào mới có thể lấy được cái rương kia đây?
“Nếu không, lội qua thử?”
Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu nói thầm một câu, Phí Triển nghe thấy được, có chút dở khóc dở cười.
Lội qua đi, ngươi cũng dám nghĩ a.
Đại ca ơi, đây là dung nham, không phải nước.
Nhưng hành động kế tiếp của Mộc Phàm làm Phí Triển trợn mắt há hốc mồm, não tức khắc dừng hoạt động.