“Cẩn thận!”
Đồng Tâm hô to một tiếng, kinh hãi nhìn Mộc Phàm quay ngược trở lại, trong mắt mang theo sự lo lắng.
Mộc Hiên sửng sốt, trong lòng có chút phức tạp, nhưng rất mau lộ ra một nụ cười lạnh, thầm mắng ngu ngốc, thế mà chủ động đi chịu chết.
Hắn không nghĩ tới hành động này của Mộc Phàm tuy nhìn thì hơi manh động, nhưng còn không phải vì muốn thoát khỏi đuổi giết sao, hơn nữa hắn có sự tự tin tuyệt đối đối với thực lực của chính mình.
Hiện tại, thực lực của Mộc Phàm ở cấp bậc Tiên thiên, tông sư hắn còn muốn thử một lần, huống chi một con Tử vong sao biển vương cấp Tiên thiên?
Còn đàn sao biển, trước giết con vương này lại tính, không được liền đại khai sát giới, trực tiếp giết sạch mới thôi.
Vèo!
Chỉ thấy hai chân Mộc Phàm giẫm mạnh, cả người nhảy lên không trung, ở trong không trung giơ chiến đao siêu hợp kim, luyện khí trong cơ thể sôi trào như núi lửa bùng nổ.
“Lôi đình vạn quân!”
Mộc Phàm hét to một tiếng, giơ chiến đao lấp lánh tia sét, tựa như một đạo thiên lôi từ trên trời giáng xuống, bổ về phía Tử vong sao biển vương.
Ầm vang!
Cùng với một tiếng nổ vang, cát bụi bay cuồn cuộn, vô số tia sét nổ mạnh.
Một luồng phản lực cực lớn tản ra, đánh bay Mộc Hiên, Phí Triển, Đồng Tâm, ba người rất chật vật.
Khi ba người bò dậy nhìn, tức khắc bị cảnh tượng trước mắt làm ngây ngẩn.
Đàn sao biển bị nổ tan tác, có con sao biển cháy đen, bốc khói, có con đang thống khổ vặn vẹo phát ra từng tiếng rên rỉ.
Mà ở trung tâm, một đầu sao biển vương to như lu nước trực tiếp bị một đao chém thành hai nửa, cả người cháy đen, hoàn toàn không còn một chút sức sống.
Một đầu Tử vong sao biển vương ở trong đàn bị Mộc Phàm đánh gục, hơn nữa vẫn là một chiêu hạ gục trong nháy mắt, mạnh đến mức thái quá.
Thực lực Mộc Phàm bày ra, chấn động tâm thần ba người Mộc Hiên, Đồng Tâm, bọn họ ngây ra nhìn một mảnh hỗn độn trước mắt.
Mặt đất bị nổ ra một cái hố to, bốn phía có không ít thi thể sao biển, còn có vài con đang thống khổ vặn vẹo, hơi thở thoi thóp.
Trong hố to, Mộc Phàm cầm chiến đao trong tay, trên người có một tia hồ quang điện quấn quanh, dần dần biến mất, hơi thở áp bức.
Giờ khắc này, dù ghen ghét Mộc Phàm như Mộc Hiên đều thất thần, trong lòng trống rỗng, có loại cảm giác kính sợ.
Lần đầu tiên hắn sinh ra sợ hãi thật sâu đối với Mộc Phàm, bóng ma sợ hãi, giống như từ trước tới giờ hắn vẫn luôn sợ hãi Mộc Phàm, chỉ là một bước lên trời liền bắt đầu vặn vẹo.
Hiện tại thật sự chứng kiến thực lực cường đại của Mộc Phàm, ở trước mặt Mộc Phàm, hắn hoàn toàn cảm giác vô lực, làm sao có thể so?
Mộc Hiên có chút suy sụp.
“Phế vật, mới thế này đã bị đả kích rồi?”
Một giọng nói già vang lên trong đầu, tàn hồn kia quát lớn một tiếng, khiến Mộc Hiên bừng tỉnh.
“Hừ!” Giọng nói già nua vang lên, bất mãn hừ nói: “Tiểu tử kia đã là cường giả Tiên thiên đỉnh phong, nửa bước tông sư, ngươi kém hơn là chuyện bình thường, lão phu hoài nghi trên người hắn có bí mật.”
“Nhưng chỉ cần ngươi dựa theo yêu cầu của lão phu tu luyện thật tốt, chưa chắc không thể vượt qua hắn, cuối cùng đạp hắn dưới chân.”
“Sư tôn nói đúng, đồ nhi đã hiểu.”
Mộc Hiên lập tức tỉnh ngộ, cả người tỉnh táo lại, trên mặt khôi phục vẻ bình tĩnh.
Mình có sư tôn cường đại ở đây, cần sợ hãi gia hoả Mộc Phàm này sao?
Sớm muộn gì cũng có một ngày mình có thể đạp hắn dưới chân.
Nghĩ như vậy, trong lòng Mộc Hiên thoải mái hơn nhiều.
“Tê...”
Từng tiếng kêu vang truyền đến, từng con sao biển kinh hoảng thất thố chui vào nền đất, rất mau liền không thấy bóng dáng, chỉ để lại một đám lỗ thủng.
Còn có xác chết đầy đất, đại biểu cho nơi này vừa có đại chiến thảm thiết, thật ra chỉ là một chiêu đánh tan đàn sao biển.
Mộc Phàm cũng bị bản thân làm kinh ngạc.
“Thì ra thực lực của ta đã không cần sợ đầu sợ đuôi, cứ làm là được.” Mộc Phàm lẩm bẩm tự nói.
Thật ra hắn cũng không rõ thực lực của mình, bây giờ trải qua trận chiến này, Mộc Phàm đã có nhận thức chính xác về thực lực của bản thân.
Trải qua lần này, sự tự tin của Mộc Phàm càng tăng, đối với tâm lý mà nói cũng là một lần rèn luyện cùng trưởng thành.
Hắn tràn đầy tự tin, ánh mắt bình tĩnh đảo qua bốn phía, sao biển không chết đều bị hắn nâng đao giết hết.
Khoảng hai mươi mấy con sao biển bị giết, cảnh tượng trước đó trên trăm con sao biển đuổi theo vẫn còn rõ ràng trước mắt, đáng tiếc đều chạy tán loạn.
Bởi vì Tử vong sao biển vương bị Mộc Phàm hạ gục, cả đàn liền rối loạn, thoát khỏi nơi này, chỉ để lại thi thể đầy đất đại biểu chúng nó đã từng tới.
Nhìn sao biển vương đã chết, Mộc Phàm đang muốn cảm thán bỗng nhiên nhận thấy trên đầu nó có gì đó khác thường.
“Hả, thứ này không phải...” Mộc Phàm kinh ngạc tiến lên.
Hắn từ trên đầu thi thể tìm được rồi một đồ vật, giống vòng cổ trên thi thể Hỏa tích long.
“Lại một cái chìa khóa?” Mộc Phàm ngạc nhiên nhìn chìa khoá trong tay.
Lấy ra cái đã có, nhìn hoàn toàn giống nhau, hơn nữa mặt dây chìa khóa đều là một dạng.
Chỉ là hai cái chìa khoá giống nhau như đúc sao lại treo trên người mấy dị thú này?
“Thật kỳ quái a.” Mộc Phàm lầm bầm lầu bầu.
Đồng Tâm vừa lúc chạy tới nghe thấy, cũng kinh ngạc nhìn hai cái chìa khoá trong tay hắn, có một suy đoán.
“Thứ này có phải do người nào đó treo lên hay không?”
Đồng Tâm lập tức suy đoán, có lẽ, thật là có người cố ý treo lên?
Mộc Phàm nghe xong cũng ngẩn người, sau đó suy tư gì đó, nói: “Chẳng lẽ những chìa khóa là do có người cố ý treo lên, mục đích chính để chúng ta giết chết dị thú, đạt được chìa khóa?”
“Nhưng chúng nó dùng làm gì?”
Khập khiễng đi tới, Phí Triển khó hiểu hỏi một câu.
Hai mắt Mộc Hiên lập loè, nhìn chằm chằm hai chìa khoá trong tay Mộc Phàm.
“Ngu xuẩn, đừng nghĩ nữa, ta cảm ứng được có hơi thở cường đại ở gần đây, hình như là đang quan sát các ngươi, đây là một loại khảo nghiệm.”
Trong đầu Mộc Hiên truyền đến giọng nói già nua kia, tàn hồn thần bí nói ra suy đoán của mình.
Nghe thế, sắc mặt Mộc Hiên thay đổi, hình như nghĩ tới chuyện gì, bừng tỉnh hiểu ra.
Hai mắt hắn lập loè một chút, đột nhiên mở miệng nói: “Lão ca, có lẽ đây là một loại khảo hạch, là vòng khảo hạch cuối cùng của Thanh Bắc cao giáo.”
“Nga!”
Phí Triển lập tức bừng tỉnh hiểu ra.
Đồng Tâm cũng kinh ngạc, ngay sau đó lạu suy nghĩ, có lẽ thật sự như vậy.
“Nếu là như thế, vậy chúng ta cần phải tách ra.”
Mộc Hiên nói xong, ánh mắt phát sáng, nói: “Những chìa khóa này, có lẽ chính là mấu chốt của một lần khảo hạch cuối cùng.”
“Cho nên ta quyết định đơn độc hành động.”
Đã biết huyền bí trong đó, hơn nữa tàn hồn trong cơ thể đã nhắc nhở, Mộc Hiên liền không có cố kỵ muốn đi một mình.
Đối với chuyện này, Mộc Phàm cũng không nhiều lời, chỉ là nhìn hắn một cái đầy ẩn ý.
“Lão đệ, thực lực của ngươi vẫn rất phế, mấy con sâu liền đuổi ngươi chạy té khói, làm người thừa kế Mộc gia, chút năng lực này làm sao gánh nổi toàn bộ Mộc gia, về sau phải chăm chỉ tu luyện.”
Mộc Phàm ân cần vỗ vỗ bả vai hắn, như một đại ca dạy bảo đệ đệ.
Giờ phút này Mộc Hiên có cảm giác nghẹn khuất, hận không thể một quyền đánh chết Mộc Phàm, cảm giác rất nhục nhã.
Hắn cho rằng Mộc Phàm đang sỉ nhục hắn.
“Lão ca dạy phải, ta sẽ tu luyện khắc khổ, nhất định đuổi kịp ngươi.”
Mộc Hiên cắn răng nói từng câu từng chữ.
Hai người đối thoại, làm hai người Đồng Tâm, Phí Triển thấy kỳ kỳ, luôn cảm giác giữa hai người có gì đó không đúng lắm.
Mộc Hiên đi rồi, một mình rời đi.
Chỉ để lại Đồng Tâm, Phí Triển đang nhìn Mộc Phàm.
“Các ngươi đây, sao không đi?” Mộc Phàm cười hỏi câu.
Ánh mắt Đồng Tâm lập loè, nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên phải đi, nếu thật sự là khảo hạch, đi theo ngươi chẳng phải là không đạt tiêu chuẩn?”
“Ta đi trước.”
Nói xong, nàng dứt khoát lưu loát chọn một phương hướng rời đi.
Lúc này Phí Triển xấu hổ, bởi vì đùi hắn bị thương, hành động không tiện, căn bản không thể một mình hoàn thành khảo hạch.
“Chuyện này...” Phí Triển ấp úng nhìn Mộc Phàm.
Mộc Phàm tự nhiên biết hắn muốn nói gì, khẽ cười nói: “Yên tâm, ngươi bị thương một mình bất tiện, không bằng đi theo ta nha.”
“Thật sự?” Phí Triển vui mừng, kích động nhìn Mộc Phàm
“Cảm ơn, cảm ơn ngươi.”
Phí Triển thật sự rất cảm động, không nghĩ tới Mộc Phàm không có vứt bỏ hắn, nguyện ý mang theo hắn.
“Chỉ là ngươi cũng biết rồi, mang theo một người rất vất vả.”
Mộc Phàm chuyển giọng, Phí Triển lập tức sửng sốt, thấy Mộc Phàm chà chà bàn tay, sắc mặt không ngừng biến đổi.
Hắn tự nhiên nhìn ra ý nghĩa của động tác này, vẻ mặt đau khổ, trong lòng thầm mắng gia hỏa này thế mà muốn chỗ tốt, cũng chính là đòi tiền.
“Giúp ta bắt được một chìa khóa, một cái 100 vạn.”
Phí Triển cắn răng, nói thẳng ra mức giá này.
Ánh mắt Mộc Phàm sáng lên, tươi cười nhìn Phí Triển, thật là một đứa trẻ hiểu chuyện, đáng được khen.