----
Phanh!
Đất cát vẩy ra, một con trùng to dữ tợn từ dưới đất chui lên, mở miệng rộng phát ra một tiếng hí bén nhọn chói tai.
Mọi người ngây dại, đột nhiên lòi ra một con sâu, to như thùng nước, cả người lập loè quầng sáng màu lam.
Quan trọng nhất chính là đầu con sâu này tựa như một cái hoa hướng dương nở ra, bên trong mọc đầy răng nhọn.
“Tử vong sao biển?”
Đồng Tâm hô to một tiếng, cảm thấy sởn tóc gáy.
Những người khác cũng biến sắc, ngay cả Mộc Phàm đều cảm thấy dựng lông tơ, bởi vì hắn thấy đất cát bốn phía không ngừng mấp máy.
Phanh!
“Tê...”
Ngay sau đó, cát nứt ra, từ dưới nền đất lại có một con Tử vong sao biển thật lớn chui ra.
Không đợi mọi người phản ứng, đất cát chung quanh nứt vỡ, có một đống xương cốt văng ra, một con lại một con Tử vong sao biển đáng sợ chui lên từ dưới đất, phát ra tiếng hí bén nhọn.
“Trốn!”
Mộc Hiên hoảng sợ kêu to, xoay người chạy.
Những con Tử vong sao biển này, mỗi một con đều cực kỳ cường hãn đáng sợ, ít nhất có thể so với một võ giả Tôi thể tám tầng, thậm chí Tôi thể chín tầng viên mãn.
Tử vong sao biển từ bốn phía chui lên, một con nối tiếp một con, số lượng kinh người, rậm rạp từ dưới nền đất ngoi đầu, thân thể cao lớn tựa như thùng nước lắc lư, rất dọa người.
“Mau, chạy nhanh lui ra ngoài.”
Mộc Phàm cũng nhảy dựng, không nói hai lời xoay người chạy, mà Mộc Hiên, Phí Triển càng trực tiếp hơn, ném văng hai cái đùi Hỏa tích long.
Mộc Hiên, Phí Triển ném xong lập tức cuống quýt xoay người chạy, tốc độ rất nhanh, nhưng sao biển càng mau.
“Tê...”
Đùi Hoả tích long máu tươi đầm đìa bị quăng ra ngoài, lập tức khiến Tử vong sao biển hỗn loạn điên cuồng tranh đoạt, từng con mở miệng rộng cắn xé nuốt ăn.
“Đi!”
Nhân cơ hội này, Mộc Phàm dẫn đầu hướng chỗ chỉ có ba con Tử vong sao biển, nơi đó chính là điểm yếu nhất để phá vây.
Ba người khác vừa thấy lập tức đi theo, dù sao thực lực Mộc Phàm cường đại nhất, mạnh nhất trong nhóm.
Trước đó nháy mắt hạ gục Hỏa tích long chính là chứng minh tốt nhất.
Tuy rằng Mộc Phàm đối phó với những Tử vong sao biển này rất đơn giản, nhưng không ai biết nơi này rốt cuộc có bao nhiêu Tử vong sao biển, hài cốt đầy đất khiến cho bọn họ không dám dừng lại.
Dù Mộc Phàm cũng không muốn lưu lại nơi này, vẫn nên mau chóng giết ra ngoài mới là cách làm chính xác.
“Ca...” Phía trước, ba con Tử vong sao biển to như thùng nước há mồm hí vang, vặn vẹo thân hình hướng về đám Mộc Phàm, như sâu vồ mồi nhanh há miệng trườn lại đây.
Một mình Mộc Phàm đi trước, cầm chiến đao trong tay, bóng người chợt lóe xẹt qua sao biển, chiến đao trong tay lập loè, thuận thế vung qua.
Chỉ nghe phụt một tiếng, dịch nhầy vẩy ra, nửa thân trùng thật lớn rớt xuống, nện ở trước mặt Mộc Hiên, miệng còn đang đóng mở muốn cắn xé con mồi, nửa thân thể trên mặt đất không ngừng vặn vẹo quay cuồng, rất doạ người.
“A... Cứu ta.”
Đột nhiên một tiếng hét thảm truyền đến, Mộc Phàm quay đầu nhìn lại liền thấy đùi Phí Triển bị Tử vong sao biển cắn, đang muốn một ngụm nuốt trọn hắn.
“Thật là nhiều chuyện.”
Mộc Phàm thầm mắng một tiếng, xoay người bước nhanh tăng tốc nhảy lên không, người ở giữa không vung chiến đao trảm qua thân thể Tử vong sao biển.
Phụt một tiếng, thân thể sao biển trực tiếp bị một đao cắt thành hai đoạn, dịch nhầy ghê tởm phun tung toé, dịch màu lam mang theo tính ăn mòn mãnh liệt, ăn mòn đất cát xung quanh, phát ra tiếng xèo xèo, còn bốc khói trắng.
Sau khi thân thể sao biển thân thể ngã xuống, toàn bộ chân Phí Triển đang bị sao biển cắn lộ ra, máu thịt lẫn lộn, thấy cả xương cốt.
Mộc Phàm tiến lên chính là một đao đâm xuyên qua đầu sao biển, hoàn toàn kết liễu nó.
“Ngươi không sao chứ?”
Hắn hỏi han chút, sắc mặt Phí Triển trắng bệch, nói cũng không còn lưu loát.
Rất mau Đồng Tâm trở về, mà Mộc Hiên vốn dĩ không muốn trở về, nhưng nhìn nhìn cuối cùng vẫn cắn răng căng da đầu đi trở về.
“Tê!”
Một con sao biển khác gào rống, làm mấy con vốn dĩ đang đoạt thức ăn sôi nổi dừng lại, từng con sao biển mở ra mồm to.
Sắc mặt Mộc Phàm thay đổi, quát to: “Các ngươi đỡ hắn đi mau.”
Nhìn đến cảnh này, mặc kệ là Đồng Tâm hay là Mộc Hiên đều luống cuống, vội vàng kéo Phí Triển nhanh chóng chạy ra ngoài.
Mà bản thân Mộc Phàm cầm chiến đao trong tay, luyện khí cường đại trong cơ thể tựa như sông nước tràn lan, ù ù rót vào chiến đao.
Giờ khắc này, chiến đao trong tay Mộc Phàm đột nhiên toát ra tia điện, bao quanh chiến đao, phát ra hơi thở khủng bố.
“Ngũ lôi đao pháp, Lôi đình nhất kích.”
Chỉ thấy Mộc Phàm khẽ quát một tiếng, cả người nở rộ từng tia sấm sét, cầm chiến đao trong tay trảm một nhát, từng tia sét nháy mắt bùng nổ.
Ầm ầm ầm, đáng sợ tới mức đám Mộc Hiên, Đồng Tâm sôi nổi quay đầu lại nhìn, tức khắc bị một màn trước mắt làm sợ ngây người.
Chỉ thấy từng đầu sao biển bị tia sét oanh kích, có con bị tia sét chặn ngang chặt đứt, có con bị đốt thành tro bụi.
Trong phạm vi mười lăm mét, toàn bộ sao biển bị chém giết không còn một con.
Mà Mộc Phàm cầm chiến đao hợp kim trong tay, một đường chạy như bay, trên người còn lưu lại một tia hồ quang điện, không lâu sau dần dần biến mất không thấy.
Một chiêu vừa rồi chính là chiêu thứ hai trong Ngũ lôi đao pháp, lực sát thương quả thực dọa người.
Đao pháp dùng sức mạnh sấm sét, hiển nhiên là từ Luyện Khí trong cơ thể ngưng tụ ra tới, giống như sấm sét thực sự, hủy diệt địch nhân.
“Thật mạnh!”
Đồng Tâm chấn động, nhìn thi thể sao biển đầy đất, vừa rồi chết ít nhất mười mấy con, một chiêu giết chết mười mấy con sao biển.
Mộc Hiên cũng kinh hãi, vẻ mặt khó tin nhìn Mộc Phàm, đây vẫn là ca ca phế vật mà hắn nhận biết kia sao?
“Thật là lợi hại, cổ lực lượng kia kinh người, ngươi phải cẩn thận hắn.”
Trong đầu Mộc Hiên có một giọng nói già nua vang lên, cảnh cáo hắn.
Điều này làm cho trong lòng Mộc Hiên không thể bình tĩnh, vì cái gì mà Mộc Phàm ưu tú như vậy, trên người hắn có một vị sư tôn cường đại mới có thể một bước lên trời, nhưng Mộc Phàm vì cái gì?
Oanh!
Đang lúc mấy người sững sờ, sao biển bắt đầu điên cuồng, khu vực trung tâm đột nhiên nổ tung, từ dưới nền đất nhô ra một thứ thật lớn.
Mấy người vừa nhìn thấy thứ đáng sợ kia tức khắc trừng to hai mắt, quá kinh hãi.
“Tử vong sao biển vương?”
Đồng Tâm kêu to một tiếng, sợ tới mức lui về phía sau một bước.
Không có biện pháp, nữ sinh luôn sợ hãi sâu, đặc biệt là trước mắt có một con sâu thật lớn ghê tởm như vậy, tâm lý càng bị kích thích.
Mộc Phàm ngưng trọng nhìn chằm chằm con sâu đột nhiên xuất hiện kia, so với mấy con khác thì lớn hơn khoảng vài lần a.
Thân thể to như lu nước, có quầng sáng màu xanh biển, miệng rộng mở ra, phủ kín bởi ngàn vạn răng nhọn, khủng bố dọa người.
“Đi!”
Mộc Phàm cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt đến từ con sao biển kia, hiển nhiên là một con sao biển đáng sợ cấp bậc Tiên thiên.
Mấu chốt là số lượng sao biển ở bốn phía quá nhiều, hơn nữa dưới nền đất không ngừng có cát đất chuyển động, từng con từng con sao biển không ngừng chui từ dưới đất lên.
Nhìn càng lúc càng nhiều sao biển ngoi đầu, Mộc Phàm không nghĩ nhiều trực tiếp xoay người chạy.
Những con sao biển này quá ghê tởm, không đáng mạo hiểm liều mạng, nên chạy trước rồi tính.
Ầm ầm ầm...
Cát quay cuồng, từng con sao biển đột nhiên chui vào dưới nền đất, không ngừng hướng tới ba người Mộc Phàm cấp tốc đuổi theo.
Nhìn cảnh này xem ra là chúng không muốn buông tha bọn họ.
“Đáng chết, ít nhất trên trăm con sao biển!”
Đằng sau rậm rạp sao biển, vặn vẹo thân hình đuổi theo, dưới nền đất còn có không biết bao nhiêu con đang đuổi tới.
Một màn này khiến Mộc Hiên, Phí Triển đều muốn điên rồi.
Đặc biệt là Phí Triển, một chân bị thương, trở thành trói buộc, Mộc Hiên hận không thể vứt bỏ hắn.
Nhưng có Mộc Phàm cùng Đồng Tâm ở đây, cho nên chỉ có thể căng da đầu lôi Phí Triển cùng chạy trốn.
Ầm ầm ầm...
Tiếng ù ù không ngừng truyền đến, cát bụi mù mịt, rất nhiều sao biển cuốn đất cát đầy trời đuổi theo khiến đám người phía trước mệt muốn chết.
Riêng Mộc Phàm vẫn nhẹ nhàng, trong lòng đang suy nghĩ làm cách nào để giải quyết những con sao biển này.
Ánh mắt hắn theo dõi con sao biển lớn nhất kia, có lẽ giết chết nó là có thể giải quyết mấy con sao biển khác.
“Cứ tiếp tục như vậy không thể được, ta đi giải quyết con sao biển lớn nhất kia.”
Mắt thấy đàn sao biển sắp đuổi tới, Mộc Phàm biết chạy không được, chỉ có thể quyết định quay đầu giết chết Tử vong sao biển vương.
Vèo!
Nói xong, Mộc Phàm cầm chiến đao siêu hợp kim, xoay người hướng về phía sau.
Bắt giặc phải bắt vua trước.