Hai mắt Mộc Hiên trừng thẳng, ngây ngốc nhìn Hoả tích long nằm trước mắt, cái đầu cực to, miệng đầy răng nanh dữ tợn.
Nhưng nó đã chết, đầu bị bổ ra, máu não hỗn hợp tràn ra, như dung nham đốt cháy mặt đất.
“Ực...” Hắn nuốt nuốt nước miếng, khó có thể tin.
Vừa mới nãy, Hoả tích long này còn rất hùng hổ đáng sợ, thế mà giờ đã bị giết, hơn nữa là bị Mộc Phàm mà hắn vẫn luôn khinh thường giết chết.
Quan trọng nhất chính là Mộc Phàm chỉ dùng một đao liền chém giết Hoả tích long cường đại có thể so với võ giả Tiên thiên.
Hai người khác cũng ngây người, Đồng Tâm, Phí Triển dại ra nhìn Hoả tích long đã chết, nhớ tới cảnh vừa mới bị đuổi giết, giống như mơ.
“Chết, đã chết?” Yết hầu Phí Triển mấp máy, cảm giác rất khô khốc.
Đầu Hoả tích long này, cứ treo mạng như vậy?
Quá giả đi!
Ba người đều không tin, nhưng sự thật liền ở trước mắt, làm cho ba người bọn họ không thể không tin tưởng.
Đồng Tâm ngạc nhiên nhìn Mộc Phàm, đặc biệt là thấy trong tay hắn có một thanh đao thật lớn, bên trên còn lưu lại vết máu.
“Ta còn không có xuất toàn lực đây, liền chết rồi?”
Mộc Phàm xoay người lại, có chút vô tội nói thầm một câu, lời này làm ba người Mộc Hiên, Đồng Tâm, Phí Triển thiếu chút nữa té xỉu.
Đây còn là lời con người nói sao?
Có ai đả kích người khác như vậy sao, ngươi một đao nháy mắt hạ gục thì thôi, thế mà còn nói không xuất toàn lực, làm cho đám người bị truy đuổi như bọn họ đem mặt để đâu a.
“Thực lực của ngươi...” Mộc Hiên tỉnh táo lại, vẻ mặt phức tạp nhìn Mộc Phàm.
Đây là ca ca phế vật hắn từng nhận biết sao?
Mười năm không nhập môn, giả, lừa quỷ, trong lòng Mộc Hiên muốn phát điên, ngươi rõ ràng có thực lực cường đại như vậy, vì sao còn giả làm một cái phế vật?
“Đừng nói nữa, ta tu luyện không tới nơi, lão nhân đem ta đẩy ra, hiện tại ngươi là người thừa kế Mộc gia, về sau cần phải che chở ca ca này nha.”
Mộc Phàm bất đắc dĩ nói, như cảm thấy rất mất mát.
Lời này làm Mộc Hiên nghẹn lại, ngươi có ý định làm ta tức giận phải không?
Mộc Hiên xấu hổ cười cười, kết quả liên lụy miệng vết thương, đau tới mức thở phì phò.
“Đệ đệ, vết thương của ngươi nghiêm trọng lắm không, muốn ca xem giúp một chút sao?”
Mộc Phàm vừa nói vừa đi tới, ân cần nói: “Yên tâm, ca có học cùng mấy lão y sư vài ngày, biết xem một ít vết thương ngoài da.”
“Không không không, không cần.”
Mộc Hiên sợ tới mức nhanh lắc đầu, lui về phía sau, mặt đều tái rồi.
Bởi vì chỗ hắn bị thương, thật sự không tiện nhìn, mặt sau nóng rát, bị Hoả tích long phun dung nham đốt cháy.
Hắn xấu hổ a, để Mộc Phàm nhìn, mặt mũi sẽ mất hết.
Mộc Phàm quan tâm hỏi: “Thật không có việc gì sao, ta xem bộ dạng ngươi rất thống khổ, nếu không, ta giúp ngươi xem một chút, tìm chút thảo dược giúp ngươi đắp?”
“Không cần, ta thật không có việc gì, chỉ bị thương ngoài da.” Mộc Hiên cố nén xúc động muốn nổ tung nói.
Trong lòng hắn gần như muốn hét lên, lão tử không cần ngươi quan tâm a, nếu không phải cảm giác đánh không thắng ngươi, nếu không phải ngươi nháy mắt hạ gục một đầu Hoả tích long, lão tử đã sớm đánh ngươi một trận.
Nói trắng ra chính là sợ!
Mộc Hiên thật sự có chút sợ Mộc Phàm, tiểu tử này che giấu lâu như vậy, tất cả mọi người tưởng là phế vật, lại đột nhiên khiến người người kinh ngạc.
Người như vậy, mới đáng sợ nhất, ẩn nhẫn đến loại trình độ này, rốt cuộc muốn làm gì, thậm chí bị cướp đoạt thân phận người thừa kế cũng không rên một tiếng.
Quá khủng bố!
Mộc Hiên sinh ra lòng sợ hãi đối với Mộc Phàm, cảm giác tâm tư ca ca này quá sâu, chắc chắn là kẻ tàn nhẫn.
Hình như cảm nhận được tâm lí của hắn, tàn hồn trong cơ thể Mộc Hiên cạn lời.
Nhưng hiện tại nó không dám lên tiếng bởi vì cảm nhận được uy hiếp từ Mộc Phàm, như kim đâm vào lưng, đang bị theo dõi.
Thật ra đúng là Mộc Phàm tò mò về tàn hồn trong thân thể hắn, rốt cuộc là như thế nào, rất muốn rút ra xem kỹ.
“Ách... Lão ca, cây đao này, từ từ đâu ra?”
Vì giảm bớt không khí xấu hổ, Mộc Hiên mở miệng hỏi, ánh mắt dừng ở chiến đao trên tay Mộc Phàm.
Vừa lúc đi tới, Đồng Tâm, Phí Triển đều kinh ngạc nhìn chiến đao trong tay Mộc Phàm, quá bắt mắt.
Phải biết rằng, thời điểm tới đây, trong tay bọn họ đều không có vũ khí, nhiều nhất chính là mỗi người đều cõng một bọc hành lý.
Ngoài ra không ai mang vũ khí, đương nhiên, có người mang theo một ít vũ khí nhỏ như chủy thủ...
Nhưng một thanh đao to như của Mộc Phàm nếu mang theo chắc chắn có thể thấy được, trước đó tuyệt đối là không có.
“Ngươi nói cái này?” Mộc Phàm nâng chiến đao trong tay, hấp dẫn ánh mắt ba người.
Hắn cười nói: “Đao này a, nói đến cũng rất trùng hợp, lúc mới vừa bị truyền tống vứt ra, trong lúc vô tình nhặt trong một cái hố.”
“Ta thấy rất xinh đẹp, thuận tay, liền cầm.”
Mộc Phàm nói nói, khiến ba người Mộc Hiên, Đồng Tâm, Phí Triển câm nín, trợn trắng mắt.
“Nhặt hả, lừa quỷ sao?”
Đồng Tâm thầm nói một câu, thấp giọng mắng: “Ngươi không muốn nói liền thôi, không cần lừa dối chúng ta?”
“Đúng vậy, có quỷ mới tin ngươi là nhặt, sao chúng ta không nhặt được?” Phí Triển cũng là mười vạn lần không tin.
Lý do quá qua loa.
Mộc Hiên xấu hổ cười, nói: “Vậy trước chúc mừng đại ca nhặt được bảo bối.”
“Mộc Phàm, có thể cho ta nhìn xem không?”
Lúc này, Đồng Tâm đi tới, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm chiến đao.
“Khó mà làm được.” Mộc Phàm không cần suy nghĩ từ chối.
Hắn nghiêm trang nói: “Tục ngữ nói, vũ khí chính là sinh mệnh của một võ giả, đao không rời tay, đao ở người ở, đao mất người không mất.”
Nghe hắn nghiêm trang nói lung tung, Đồng Tâm nhịn không được liếc mắt xem thường, bộ dạng tinh nghịch đưa tới Phí Triển cùng Mộc Hiên nhìn chăm chú.
“Quỷ hẹp hòi.” Đồng Tâm hừ lạnh một tiếng, quay mặt qua chỗ khác.
Mộc Phàm cười cười một chút không thèm để ý, không để ý tới ba người, ngược lại đi tới chỗ Hoả tích long kia, đánh giá dị thú cường đại này.
Đây là một đầu dị thú, đều không phải là yêu thú.
Nhìn Hoả tích long đã chết, Mộc Phàm đang nghĩ ngợi, đột nhiên phát hiện một đồ vật.
“A?” Hắn hô một tiếng, lập tức tiến lên, từ trên cổ Hoả tích long kéo xuống một vật.
Nhìn kỹ, thế mà là một cái vòng cổ, thật kỳ quái, mặt vòng cổ là một cái chìa khóa, rất quái dị.
“Đây là thứ gì?”
Đầu Mộc Phàm đầy dấu chấm hỏi, thầm nghĩ, chẳng lẽ là đánh quái nổ ra trang bị?
“Mộc Phàm, phát hiện cái gì?”
Ba người Đồng Tâm, Mộc Hiên cũng đã nhận ra, lập tức đi tới, ba người tò mò nhìn vòng cổ trong tay hắn.
Một sợi dây thép móc một quả chìa khóa như mặt dây, rất cổ quái.
“Không biết, ta lấy từ trên cổ Hoả tích long.” Mộc Phàm cũng rất tò mò, mang theo sự khó hiểu.
Mấy người xem xét chìa khóa kia, thật sự là không nghĩ ra dùng để làm gì.
“Hệ thống, có thể rà quét xem nó có đặc biệt gì hay không?”
Bất đắc dĩ, Mộc Phàm cho hệ thống nhìn xem có cái gì huyền bí hay không.
Ai ngờ hệ thống trả lời một câu: “Ký chủ, đây là một chìa khoá bình thường.”
Hệ thống trả lời làm Mộc Phàm hết chỗ nói rồi, chìa khóa bình thường sao lại treo trên cổ một đầu dị thú có thể so với võ giả Tiên thiên?
Ai đang đùa giỡn vậy?
Mộc Phàm không nghĩ ra, thu lại, tuy rằng không rõ, nhưng nói không chừng còn có tác dụng đây?
“Này, Mộc Phàm, trên vai ngươi là con gì?”
Lúc này, Đồng Tâm để ý cầu bông nhỏ trên vai Mộc Phàm, ngạc nhiên nhìn kỹ.
Hai người Mộc Hiên, Phí Triển cũng ngạc nhiên phát hiện sự tồn tại của cầu bông nhỏ.
“Này a, là sủng vật của người ta, nhờ nuôi giúp mấy ngày.”
Mộc Phàm hồn nhiên không thèm để ý mà nói, làm Đồng Tâm phát điên, thiếu chút nữa muốn bóp chết hắn.
“Lão ca, ngươi giúp mỹ nữ nuôi a?”
Mộc Hiên bên cạnh tươi cười nói, làm mặt quỷ như biểu hiện rằng ta hiểu chuyện này.
Mộc Phàm trừng hắn một cái, ngươi biết cái gì, bị dung nham đốt hỏng đầu rồi đi.
“Thứ này xử lý như thế nào?”
Rất mau, Phí Triển đưa ra vấn đề.
Ba người Mộc Phàm, Đồng Tâm, Mộc Hiên lập tức nhìn thi thể to lớn của con Hoả tích long kia, dài ước chừng mười một mét, nên xử lý như thế nào?
“Nếu không, nướng ăn đi?”
Nghĩ nghĩ, Mộc Phàm đột nhiên nói ra một câu, làm ba người bên cạnh kinh ngạc, đều quay sang nhìn hắn, lại nhìn nhìn xác Hoả tích long kia.
Mộc Phàm muốn nướng Hoả tích long, nhưng thứ này chắc chắn có độc.