----
Thịch thịch thịch...
Hoả tích long chạy như điên, đuổi theo ba người phía trước.
“Chạy mau!”
Ở phía trước, ba người chật vật chạy trốn, vẻ mặt kinh hoảng thất thố, trên người còn có một ít dấu vết bị đốt.
Hơn nữa, trong ba người này có hai người là người quen.
Một tên trong đó đúng là Mộc Hiên.
Một người quen khác là Nhị trung Đồng Tâm, còn tên thứ ba Mộc Phàm không quen biết, hẳn là học sinh đến từ trường học khác.
Ba người này bị Hoả tích long đuổi theo chật vật chạy trốn.
“Rống!”
Phía sau truyền đến một tiếng rít gào, Hoả tích long phát cuồng há miệng phun ra một luồng dung nham nóng cháy về ba người phía trước.
Dung nham ầm ầm ầm phun tới, Mộc Hiên sợ tới mức mặt tái lại.
“A...” Một chút sơ ý, Mộc Hiên bị dung nham đốt tới, mông lập tức bốc khói, đau đến mức kêu to.
Trong lúc nguy cấp, Mộc Hiên tăng tốc chạy như bay, nhảy hơn mười mét thoát ly phạm vi dung nham bao phủ mới không có nhấn chìm.
Nhưng hắn vẫn bị đốt trúng mông, bốc lên ngọn lửa, thiếu chút nữa đốt thành thịt nướng.
Hai người còn lại, tốc độ của Đồng Tâm là nhanh nhất, trước tiên tránh được dung nham mà Hoả tích long phun ra, dừng trên một tảng đá thở phì phò.
Người thứ ba, không may mắn như vậy, tuy rằng tránh được một kiếp, nhưng cánh tay và đùi đều có vết bỏng rát.
Tuy bọn họ đều là võ giả luyện thể, thân thể cường đại, nhưng dung nham do đầu Hoả tích long kia phun ra có lực sát thương rất mạnh, thiêu đốt da thịt bọn họ.
“Đáng chết, sao lại thế này?”
Mộc Hiên muốn điên rồi, không thể hiểu được sao lại bị tấn công, trừ biến cố lúc truyền tống bị vứt rơi xuống, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị một đầu Hoả tích long đuổi giết.
Trong quá trình chạy trốn gặp được Đồng Tâm, còn có một người khác đến từ Tam trung, tên là Phí Triển.
Hắn cũng buồn bực, trừng mắt nhìn Mộc Hiên, hung tợn nói: “Ngươi là đồ khốn nạn, dẫn thứ này tới cho chúng ta, đáng giận.”
Mộc Hiên trấn định, hừ nói: “Cái gì mà dẫn tới, thật khó nghe, ta là bị đuổi giết có được hay không, các ngươi sẽ không chạy a?”
Lời thì nói rất ngay thẳng, thật ra chính là Mộc Hiên cố ý dẫn nó tới chỗ bọn họ, mặc kệ hai người trốn thế nào cũng không thoát.
Oan uổng nhất vẫn là Đồng Tâm, cô nàng này vốn dĩ đã tách ra chạy, nhưng sau đó Phí Triển chạy không thoát trực tiếp quay đầu chạy về hướng nàng, dẫn tới ba người đều bị đuổi giết.
Đồng Tâm lạnh mặt, hừ nói: “Hai tên các ngươi còn có phải nam nhân hay không, thế mà đuổi theo ta, cố ý đi?”
“Xin lỗi, ta còn là nam sinh, không thành niên.” Mộc Hiên vừa chạy vừa nói.
Lời này khiến Mộc Phàm đang núp ở trên đồi nghe xong cạn lời, da mặt thật dày.
“Rống!”
Một tiếng rống to, ba người cả kinh sắc mặt biến đổi.
Mộc Hiên quay đầu nhìn lại, mặt lại tái thêm.
Bởi vì đầu Hoả tích long đang đuổi theo hắn, một đôi mắt màu đỏ tươi nhìn chằm chằm hắn, lỗ mũi phun ra khí nóng.
“Đáng chết, đầu Hoả tích long này là dị thú cấp võ giả Tiên thiên, quá mạnh, căn bản không có biện pháp chống lại.”
Mộc Hiên đổ mồ hôi, mông truyền đến đau đớn, bị đốt cháy một mảng lớn, bốc mùi thịt.
“Sư tôn, ta nên làm cái gì bây giờ?”
Trong lúc sốt ruột, Mộc Hiên không thể không dò hỏi vị tồn tại thần bí trong cơ thể, sư tôn của hắn.
Chỉ nghe trong đầu truyền đến một giọng nói: “Tiểu tử, ngu xuẩn a, bên kia có ẩn giấu một hơi thở cường đại, hơn nữa còn là người quen của ngươi.”
“Dẫn Hoả tích long qua đó.” Ở trong thân thể hắn vang lên một giọng nói già nua.
Mộc Hiên nghe xong ánh mắt sáng lên, nhìn qua, lập tức gặp được người ẩn giấu ở ngọn đồi bên kia, trong lòng ngạc nhiên, thế mà là Mộc Phàm?
“Là hắn, tên khốn nạn này?” Mộc Hiên kinh ngạc, tiếp theo giận dữ.
Thì ra là Mộc Phàm.
Lúc này, Mộc Phàm cũng đã nhận ra cái gì, nhíu mày lại, vừa rồi rõ ràng cảm giác được một chút khác thường, như có một đôi mắt đang nhìn hắn.
“Kỳ quái, sao Mộc Hiên có thể phát hiện ra ta?” Mộc Phàm âm thầm kinh ngạc.
Hắn cảm giác trên người Mộc Hiên có điều cổ quái, ngay sau đó hỏi: “Hệ thống, trên người Mộc Hiên có thứ gì, ta cảm giác quái quái, ngươi có thể quét ra sao?”
“Tích...”
“Ký chủ, trong cơ thể người này cất giấu một linh hồn cường đại, là một cái tàn hồn.”
Hệ thống trả lời làm Mộc Phàm hai mắt trừng to.
“Đồ chơi gì? Một linh hồn?”
Mộc Phàm ngây người, ngơ ngác nhìn Mộc Hiên, trong thân thể gia hoả này thế mà có một linh hồn cường đại, trong lòng chấn động, bừng tỉnh hiểu ra.
Trách không được tiểu tử này đột nhiên quật khởi, thì ra là có cơ duyên, trong cơ thể cất giấu một linh hồn cường đại, chẳng lẽ là tàn hồn của cường giả nào đó?
Không kịp nghĩ nữa, Mộc Hiên đã quay đầu, đột nhiên hướng tới nơi này, khiến bừng tỉnh Mộc Phàm.
“Tiểu tử này thế mà dẫn nó lại đây, thật thiếu đòn a.”
Hai mắt Mộc Phàm nhíu lại, nhìn Mộc Hiên dẫn Hoả tích long lại đây, trong lòng hừ lạnh, nhịn không được toát ra một chút sát ý.
Hắn thật tức giận, gia hỏa này còn không quên kéo hắn xuống nước.
Lúc này, Đồng Tâm cùng Phí Triển cũng ngây ngẩn cả người, thấy Mộc Hiên đột nhiên chuyển hướng, còn tưởng rằng người ta có lương tâm.
Nhưng vừa nhìn bên này, tâm thần Đồng Tâm đột nhiên chấn động, thấy có bóng người lúc ẩn lúc hiện, nhìn kỹ thế mà là Mộc Phàm.
“Mộc Phàm, là hắn?” Sắc mặt Đồng Tâm khẽ thay đổi.
Thấy hành động của Mộc Hiên, nàng lác lập tức hiểu, là hắn muốn chuyển hướng Hoả tích long tới chỗ Mộc Phàm.
“Mộc Phàm, cẩn thận, chạy mau!”
Đồng Tâm đột nhiên hét lớn một tiếng, nhắc nhở Mộc Phàm cẩn thận, nhanh chạy đi.
Mộc Phàm nghe thấy nhắc nhở, nhìn nàng một cái, hơi hơi gật đầu, còn lộ ra một nụ cười nhạt, mang đến cho người ta một loại tràn đầy tự tin.
Kế tiếp, Mộc Phàm trực tiếp đứng lên, đứng trên cồn cán, trong tay dẫn một thanh đao dài gần hai mét.
“Ca ca cứu mạng.”
Mộc Hiên vừa chạy vừa kêu cứu mạng.
Hắn giống như một đứa trẻ thấy ca ca của mình, theo bản năng cầu cứu.
“Rống!”
Sau lưng, Hoả tích long lại phun ra dung nham, bao phủ Mộc Hiên, khiến cả người hắn không ngừng bỏng cháy bốc khói.
“A...” Mộc Hiên lại kêu la thảm thiết, bộ dáng thật thảm.
Nhìn Mộc Hiên như vậy, Mộc Phàm hết chỗ nói rồi.
“Hệ thống, Ngũ lôi đao pháp tăng lên tiểu thành cần bao nhiêu?”
Mộc Phàm trực tiếp dò hỏi hệ thống.
“Ngũ lôi đao pháp, nhập môn: 30 vạn, tiểu thành 300 vạn, có tăng lên hay không?”
Hệ thống trả lời làm Mộc Phàm rất đau lòng, nhưng vẫn quyết định tăng lên, dù sao tiền không có còn có thể kiếm ra, thực lực mới là vương đạo.
Tuy rằng lấy thực lực hiện tại chém giết con Hoả tích long kia rất dư thừa, nhưng vẫn muốn thử uy lực của Ngũ lôi đao pháp một lần.
“Tăng lên!”
Mộc Phàm cắn răng, trực tiếp quyết định tăng lên, trước đó thu vào 600 vạn, hiện tại tu luyện Ngũ lôi đao pháp lập tức mất đi 330 vạn, chỉ còn lại có 270 vạn.
Thẻ vàng lập tức bốc hơi 330 vạn.
Ong!
Chỉ thấy một luồng tin tức dũng mãnh tiến vào trong óc, ý nghĩa của Ngũ lôi đao pháp tiểu thành dũng mãnh tiến vào tâm thần, không cách nào xoá nhoà, như đã diễn luyện vô số lần.
“Ngũ lôi đao pháp, tiểu thành, đã thăng cấp xong.”
Nghe được tiếng nhắc nhở, Mộc Phàm nghiêm túc.
“Tiểu đệ chớ hoảng sợ, đại ca tới cứu ngươi.”
Chỉ nghe hắn hô lớn tiếng, chấn đến tai Mộc Hiên đều ầm ầm vang, trong lòng kinh ngạc, gia hỏa này thật sự có lòng tốt mà cứu hắn?
Đang lúc nghi ngờ, lại thấy Mộc Phàm từ trên đồi nhảy xuống, cả người từ trên cao nhìn xuống Hoả tích long.
Hành động này khiến ba người ở đây ngây ra, Mộc Hiên, Đồng Tâm, Phí Triển đều kinh ngạc.
Mộc Phàm thế mà nhào tới Hoả tích long?
“Quá cậy mạnh...” Đồng Tâm câm nín, đây là lúc nào, vây mà còn cậy mạnh?
Phí Triển châm chọc: “Tự đại, cuồng vọng, cũng dám nhào tới Hoả tích long, tự tìm đường chết, ngại sống lâu sao?”
Ba người đều ngây ra, hoàn toàn không thấy Mộc Phàm có thể tốt, bởi vì đối mặt với hắn chính là dị thú cường đại có thể so với võ giả Tiên thiên, Hoả tích long.
Con Hoả tích long này có da dày thịt thô, đao thương bất nhập, binh khí thông thường căn bản không có biện pháp phá vỡ phòng ngự của nó, càng không ngăn được dung nham nó phun ra.
“Ngũ lôi đao pháp, Lôi phách trảm!”
Người ở giữa không trung, Mộc Phàm vung chiến đao siêu hợp kim, thi triển Ngũ lôi đao pháp thức thứ nhất, Lôi phách trảm.
Mộc Phàm chém một đao, giống như sấm đánh cuồn cuộn bổ tới.
Ầm ầm ầm...
Một tiếng sấm sét nổ vang, chấn đến ba người đầu váng mắt hoa.
Hoả tích long cảm thấy nguy cơ, theo bản năng ngẩng đầu há mồm, một luồng dung nham cuồn cuộn phun tới Mộc Phàm.
Oanh!
Chỉ thấy một tia điện quang xẹt qua, Mộc Phàm vung đao một đường phá vỡ dung nham, từ trên đầu Hoả tích long chém xuống, cả người lướt xa hơn mười mét mới ngừng lại.
Hiện trường tĩnh mịch, Hoả tích long bởi vì quán tính lập tức chạy ra xa mấy chục mét mới dừng lại.
Đầu Hoả tích long vỡ ra, không nhúc nhích, đã chết, máu loãng chảy ra, giống như dung nham nóng chảy phát ra tiếng xèo xèo.
Một đao mất mạng.
Một màn khiến ba người hoảng sợ, ngây ngốc tại chỗ.