Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 144: Nhiệm vụ thăm dò

Chương Trước Chương Tiếp

-

“Nặc Á, có chuyện gì sao?”

Chỉ nghe đầu bên kia truyền đến tiếng Nặc Á: “Ngươi ở đâu, hôm nay liền đi làm nhiệm vụ, ngươi có rảnh thì tới đây.”

“Nhanh như vậy, không phải ngày mai sao?”

Mộc Phàm kinh ngạc, đã nói là ba ngày sau đi, hẳn là ngày mai mới đúng chứ?

Chỉ nghe Nặc Á nói: “Tạm thời có thay đổi, làm nhiệm vụ sớm hơn, hiện tại ngươi tới quảng trường trung ương đi, ta ở chỗ này chờ ngươi, sẽ nói tỉ mỉ với ngươi.”

“Được, ta lập tức đến.”

Mộc Phàm nói xong cất điện thoại, tuy rằng không nghĩ tới chuyện đi sớm hơn nhưng hắn vẫn tới quảng trường trung ương.

Trước đó đã hứa với Nặc Á, ba ngày sau cùng đi làm nhiệm vụ, không nghĩ tới lại đi sớm một ngày.

Bên kia, trên quảng trường, Nặc Á buông di động.

“Nặc Á tỷ, ngươi vừa gọi cho ai?”

Ba nữ sinh bên cạnh nhìn chằm chằm nàng, hiển nhiên chuyện Nặc Á gọi điện thoại khiến các nàng rất kinh ngạc.

“Chẳng lẽ còn hẹn người khác đi cùng?” Lý Diệu Diệu kinh ngạc hỏi.

Tiết Tiểu Lỵ lập tức nói tiếp: “Nặc Á tỷ, ngươi hẹn Khải học trưởng đúng không, nhất định là như vậy.”

Nặc Á nhìn hai người ríu rít có chút bất đắc dĩ, cười khổ nói: “Đừng đoán mò, không phải Khải, là người khác, người này các ngươi cũng biết.”

“Ai vậy nha?”

Lý Diệu Diệu, Tiết Tiểu Lỵ kinh ngạc không thôi, thế mà không phải Khải, Nặc Á tỷ hẹn ai?

Đang lúc các nàng thắc mắc, không ngừng suy đoán, nơi xa có một người thiếu niên đang đi hướng tới chỗ các nàng.

“Mộc Phàm?”

Khi thấy người tới, Lý Diệu Diệu, Tiết Tiểu Lỵ trừng to đôi mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng.

Lúc này bọn họ mới xác định người Nặc Á hẹn là Mộc Phàm, đồng học mới tới này.

Hai người liếc nhau, thấy được sự khiếp sợ trong mắt nhau, không hiểu vì sao Nặc Á muốn mời tân sinh như Mộc Phàm.

Dù hắn cũng gia nhập ban tinh anh, cùng lớp với các nàng, nhưng không hợp lý a.

Thanh Trĩ cũng kinh ngạc nhìn Mộc Phàm, ánh mắt mang theo chút thắc mắc.

Nặc Á thấy Mộc Phàm tức khắc nở nụ cười.

Nàng đi tới: “Ngươi đã đến rồi, chỉ chờ mỗi ngươi.”

Lý Diệu Diệu, Tiết Tiểu Lỵ nhìn nhau, rồi ngơ ngác nhìn Nặc Á, kinh ngạc đến không khép miệng được.

Bởi vì chưa bao giờ các nàng thấy Nặc Á cười tươi như vậy đối với một nam sinh, rất hồn nhiên, thậm chí có chút quá mức nha.

“Ôi trời ơi, Nặc Á tỷ sẽ không bị tiểu tử này bắt cóc đi?” Tiết Tiểu Lỵ nhìn hai người đang nói nói cười cười.

Mắt Lý Diệu Diệu không ngừng nhìn ngang nhìn dọc.

Nàng nói thầm: “Lúc trước trường học đột nhiên lưu truyền một lời đồn, có người nói thấy Nặc Á cùng một nam sinh uống trà ở trà lâu, ta còn không tin.”

“Hiện tại ta tin rồi, người nọ chính là Mộc Phàm.”

Nàng có vẻ bừng tỉnh hiểu ra, nói.

“Xong rồi, Khải học trưởng xong rồi.” Tiết Tiểu Lỵ vẻ mặt đau lòng nói.

Bên kia, Mộc Phàm nhìn Nặc Á, khó hiểu nói: “Vì sao đột nhiên đi sớm, không phải nói ba ngày sau a, ngày mai mới là ngày thứ ba.”

“Nhiệm vụ có thay đổi, không thể không đi sớm.”

Nặc Á nhẹ nhàng giải thích một câu, nàng nói: “Vốn là ngày mai mới đi, nhưng nơi đó đã xảy ra một ít biến hóa, có học sinh xông vào khu chưa thăm dò, gặp nạn.”

“Sao lại thế này?” Mộc Phàm nhíu mày lại, cảm giác sự tình không đơn giản như vậy.

Quả nhiên, chỉ thấy Nặc Á thở dài nói: “Trong trường học có không ít đồng học tạo thành đội mạo hiểm đi thăm dò dị vực, kết quả gặp nguy hiểm, một chết một bị thương, chỉ có ba người trốn trở về.”

“Có người chết?” Mộc Phàm nghe xong mày nhíu càng chặt.

Không nghĩ tới lại có người chết.

“Không có biện pháp a, đi dị vực thăm dò hay làm nhiệm vụ đều có nguy hiểm đồng hành, mỗi năm có không ít người chết ở dị vực.”

Nặc Á bình tĩnh nói, hiển nhiên là nhìn quen.

Nàng lại nói tiếp: “Nhưng mỗi học viên đều có trang bị cầu cứu khẩn cấp, một khi khởi động sẽ có một canh giờ phòng ngự an toàn, chờ đợi cứu viện.”

“Nói như vậy thì khi gặp nguy hiểm, chỉ cần mở trang bị này ra, đều sẽ có một nhóm đạo sư nhóm đi cứu viện.”

“Nhưng lần này không biết vì điều gì mà đồng đã chết không mở trang bị cầu cứu khẩn cấp, thậm chí ba đồng học trở về cũng như vậy”

Nói đến đây, Nặc Á mày cau mày, nàng nói tiếp: “Nhiệm vụ lần này rất đơn giản, trường học đưa ra nhiệm vụ thăm dò, yêu cầu học viên ban tinh anh trở lên mới được nhận nhiệm vụ này.”

“Ta tiếp nhiệm vụ này, trừ chúng ta còn có người các ban khác cũng tiếp nhiệm vụ, ta biết đến ba tiểu đội, còn có các đội ngũ khác.”

Nặc Á nói đến đây đã rất rõ ràng.

Là lớp trưởng ban tinh anh, vốn Nặc Á muốn chọn một ít đồng học lâu năm trong ban cùng đi chấp hành nhiệm vụ này.

Nhưng bởi vì phần lớn các đồng học đều đi làm nhiệm vụ chưa trở về.

Chỉ còn các nàng, hơn nữa còn có đồng học mới là Mộc Phàm.

“Nhiệm vụ lần này chính là thăm dò nơi xảy ra chuyện, điều tra tên đồng học kia chết như thế nào, vì sao không mở ra trang bị cầu cứu khẩn cấp.”

Nặc Á nói một hồi, Mộc Phàm đã hiểu yêu cầu của nhiệm vụ.

Đây là muốn bọn họ đi điều tra rõ chân tướng việc này, thăm dò khu vực nguy hiểm kia, ghi chép lại.

“Vậy xuất phát đi.”

Mộc Phàm gật gật đầu, đã chuẩn bị.

Nếu đồng ý đi làm nhiệm vụ cùng Nặc Á rồi, tất nhiên không thể không đi.

“Đi thôi.”

Nặc Á cũng gật đầu cười, dẫn đầu đi về phía trung tâm truyền tống.

Lý Diệu Diệu, Tiết Tiểu Lỵ, Thanh Trĩ đi chậm hơn, theo đằng sau, cố ý đi gần Mộc Phàm.

“Này Mộc Phàm, thành thật nói xem, ngươi làm sao lừa Nặc Á tỷ của chúng ta vào tay?”

Tiết Tiểu Lỵ cười gian nhìn Mộc Phàm, nhỏ tiếng chất vấn một câu, hung tợn trừng hắn.

Đầu Mộc Phàm đầy dấu chấm hỏi, làm sao là làm sao, lừa, ta lừa ai?

Hắn muốn cạn lời, nói: “Ngươi nói gì ta nghe không hiểu, xin nói rõ chút, bằng không thì người không tốt nghiệp tiểu học như ta khó có thể lý giải.”

“Ngươi...” Tiết Tiểu Lỵ tức giận đến thiếu chút nữa phát điên, làm sao có loại người này a.

“Phốc!”

Lý Diệu Diệu bên cạnh không nhịn được cười khúc khích, bị Tiết Tiểu Lỵ trừng mắt lập tức im lặng, nhưng vẫn che miệng lại, cố nhịn cười.

Mộc Phàm không hiểu ra sao, hỏi: “Có phải ngươi có thù oán với ta hay không? Ta nhớ hình như không có chọc tới ngươi nha?”

“Hả...” Tiết Tiểu Lỵ bị hỏi mà nghẹn họng.

Đúng vậy, hình như Mộc Phàm không có trêu chọc nàng a, vì sao lại nhằm vào hắn đây?

Chẳng lẽ là bởi vì chuyện của Nặc Á tỷ, hay là chuyện của Khải, hoặc là chuyện của cả hai người?

Trong lúc nhất thời, Tiết Tiểu Lỵ có chút mờ mịt, ngây ngốc đi đằng sau, làm Lý Diệu Diệu có chút khó hiểu.

Vừa rồi còn tung tăng vui vẻ, sao đột nhiên như bị choáng váng thế này.

“Tiểu Lỵ, ngươi làm sao vậy?” Lý Diệu Diệu không yên tâm, hỏi một câu.

Tiết Tiểu Lỵ bị nàng làm bừng tỉnh, nhìn nhìn Mộc Phàm đang sóng vai đi cùng Nặc Á phía trước, lại nhìn nhìn Nặc Á, trong lòng mờ mịt.

“Ta không sao...” Tiết Tiểu Lỵ lắc đầu.

Ở đây chỉ có mình Thanh Trĩ trước sau không nói chuyện, cũng không dễ dàng nói chuyện.

Đôi mắt nàng vẫn luôn chăm chú nhìn Mộc Phàm, khiến Mộc Phàm cảm giác như bị kim đâm vào lưng, cả người không thoải mái.

“Mỹ nữ, ngươi cứ nhìn ta như vậy, ta rất ngại ngùng nha.”

Mộc Phàm nhịn không được, bất đắc dĩ quay đầu nhìn Thanh Trĩ.

Thanh Trĩ ngẩn người, ngay sau đó dời mắt, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, bộ dáng như giếng cổ không gợn sóng làm Mộc Phàm có chút câm nín.

Thiếu nữ này, chẳng lẽ không biết nói, không có biểu cảm?

“Đừng để ý, Thanh Trĩ chính là như vậy, không nói chuyện nhiều, nhưng rất tốt bụng.”

Nặc Á ở bên cạnh nhẹ nhàng giải thích một câu.

“Được, chúng ta mở truyền tống, xác định điểm truyền tống.”

Nói xong, Nặc Á đứng trên trung tâm truyền tống, mở định vị truyền tống.

Vù!

Ngay sau đó, mấy người bị một luồng sáng bao lấy, biến mất.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 33%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)