Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 143: Tốn ba trăm triệu

Chương Trước Chương Tiếp

“Là các ngươi a.”

Mộc Phàm nhìn ba nữ sinh đi tới, hắn đều quen biết.

Ba người đúng là ba tên giám khảo lúc trước đi Nhị trúng chiêu sinh, Lý Diệu Diệu, Tiết Tiểu Lỵ, Thanh Trĩ.

Thanh Trĩ trước sau như một, mặt không cảm xúc, chỉ là ánh mắt nhìn Mộc Phàm có sự nghi ngờ cùng khó hiểu.

Giống như nàng nhìn thấy thứ gì đó khiến nàng rất kinh ngạc, không cách nào giải thích được.

“Mộc Phàm, ngươi tốt, hiện tại chúng ta là đồng học cùng ban.”

Hai người Lý Diệu Diệu, Tiết Tiểu Lỵ tươi cười chào hỏi.

Nhưng Mộc Phàm cảm giác nụ cười của hai người hơi giả a, có mang theo một chút địch ý, sao lại như thế, chắc hẳn là liên quan đến Nặc Á.

“Ngươi đang tính đi nơi nào nha?” Lý Diệu Diệu mở miệng hỏi.

Mộc Phàm gật gật đầu đáp lại: “Ta vừa trở về, đang muốn tới đi thư viện xem sách.”

“Thư viện?”

Ba nàng kinh ngạc liếc nhau, không nghĩ tới gia hỏa này muốn đi thư viện, nhìn không ra là hắn hiếu học như vậy nha.

“Còn các ngươi đây, kết đội cùng ra ngoài làm nhiệm vụ sao?” Mộc Phàm kinh ngạc nhìn ba người, có trang trang điểm hiển nhiên là muốn ra ngoài.

Hơn nữa các nàng đều đeo ba lô không gian, vừa thấy liền biết muốn ra ngoài làm nhiệm vụ.

“Không sai, chúng ta chuẩn bị đi làm nhiệm vụ, như thế nào, cần mang theo ngươi xem việc đời sao?” Tiết Tiểu Lỵ cười hì hì nhìn hắn nói.

“Đúng vậy!”

Ánh mắt Lý Diệu Diệu sáng lên, lập tức tán đồng nói: “Mộc Phàm, ngươi vừa tới trường học, còn không có chính thức thích ứng phương thức sinh hoạt học tập ở đây, đúng lúc cùng chúng ta ra ngoài trông thấy việc đời nha.”

Chỉ có Thanh Trĩ không rên một tiếng, ánh mắt luôn nhìn vào Mộc Phàm không rời, cuối cùng dừng ở cầu bông nhỏ trên vai hắn.

Còn có một con hỏa xà trên cánh tay trái Mộc Phàm, đang phun tia lửa, hai mắt cảnh giác nhìn chằm chằm các nàng.

Thanh Trĩ có chút kinh ngạc, hai con sủng vật sao?

“Nha, sủng vật thật đáng yêu.”

Lúc này, Tiết Tiểu Lỵ đã chú ý tới cầu bông nhỏ trên vai Mộc Phàm, vừa thấy liền yêu thích.

Nữ sinh mà, ưa thích sủng vật nhỏ lông xù xù, vừa thấy cầu bông nhỏ hai mắt lập tức lấp lánh, muốn giơ tay sờ.

“Tê!”

Đột nhiên một tiếng hí vang truyền đến, không chờ Tiết Tiểu Lỵ tới gần, liền có một ngọn lửa chính diện quét tới.

Phanh một tiếng, mặt Tiết Tiểu Lỵ bị một quả cầu lửa đánh trúng, cương khí tự động phòng ngự, không có thương tổn gì nhưng lại bị dọa hết hồn.

“Rắn hả?” Tiết Tiểu Lỵ sợ hãi hét to một tiếng, nhanh như tia chớp lui về phía sau.

Sắc mặt nàng tái nhợt nhìn cánh tay trái Mộc Phàm, có một con rắn nhỏ toàn thân đỏ như lửa đang phun ra nuốt vào cái lưỡi, tia lửa phun trào nhè nhẹ.

Đó là đang cảnh cáo nàng.

“Rắn?” Lý Diệu Diệu cũng hoảng sợ, mới chú ý tới trên người Mộc Phàm có hai sủng vật nhỏ.

Một con rắn màu đỏ, một cục lông xù xù nhỏ, nhìn như là một con thỏ béo tròn, rất đáng yêu.

Ba nàng kinh ngạc nhìn hai sủng vật nhỏ của Mộc Phàm, trong lúc nhất thời không dám đến gần nữa.

“Xin lỗi, làm ngươi sợ rồi.”

Mộc Phàm có chút buồn cười nhìn ba người, đặc biệt là Tiết Tiểu Lỵ, vừa bị tiểu long dọa giật mình.

Tiết Tiểu Lỵ vỗ vỗ ngực, mặt tái nhợt nói: “Ngươi tên này, sao lại nuôi rắn làm sủng vật a?”

Mộc Phàm nghe xong bất mãn, ta nuôi cái gì cần ngươi đồng ý sao?

“Xin lỗi, ta còn có việc đi trước.”

Hắn lắc đầu, ném ra một câu, từ bên cạnh ba người đi qua, không có tâm tình để ý tới các nàng nữa.

“Tiểu Lỵ, ngươi không nên nói như vậy.” Lý Diệu Diệu bất đắc dĩ buông tiếng thở dài.

Nàng bóng dáng Mộc Phàm đi xa, hiển nhiên là có chút bất mãn với lời nói của Tiết Tiểu Lỵ, người ta nuôi sủng vật gì có liên quan tới ngươi a?

“Nhưng đó là rắn, rất đáng sợ a, rất dọa người.” Tiết Tiểu Lỵ có chút oan ức nhẹ giọng nói.

Nàng vừa mới bị hù dọa, trong lòng tức giận liền buột miệng thốt ra, hiện tại nghĩ lại thật đúng là không nên nói như vậy, bởi vì người ta nuôi con gì là chuyện của người ta.

Hơn nữa vừa rồi vẫn là do tự nàng chủ động tới gần sờ cầu bông nhỏ kia, mới khiến hỏa xà phun lửa vào mặt nàng để cảnh cáo.

“Ngươi nha, nên điều chỉnh lại tính tình của mình.” Lý Diệu Diệu bất đắc dĩ lắc đầu.

Trong ba người, Thanh Trĩ trước sau không rên một tiếng, thậm chí nhìn Mộc Phàm rời đi đều không có mở miệng nói nửa chữ, như một người câm.

Nhưng trong ba người chỉ có vẻ mặt Thanh Trĩ nghiêm trọng, có suy đoán khiến người ta phải kinh ngạc về Mộc Phàm.

Nàng hoàn toàn không nhìn thấu tu vi Mộc Phàm, hắn mang đến cho nàng một loại cảm giác nguy hiểm trí mạng, loại cảm giác nguy hiểm theo bản năng này rất mãnh liệt.

“Hắn... Rất mạnh!”

Im lặng một hồi lâu, Thanh Trĩ đột nhiên nặn ra một câu, chỉ có ba chữ.

Nhưng lại làm sắc mặt Lý Diệu Diệu, Tiết Tiểu Lỵ thay đổi, đầy kinh ngạc cùng nghi ngờ quay sang nhìn nàng.

Vị tỷ muội tốt này có thiên phú đặc biệt, thông thường sẽ không mở miệng, nhưng một khi mở miệng liền sẽ khiến người khác kinh ngạc.

“Mộc Phàm rất mạnh sao?” Lý Diệu Diệu hỏi lại.

Thanh Trĩ gật gật đầu, tỏ vẻ chắc chắn.

Điều này làm cho hai người càng giật mình hơn, Mộc Phàm vừa mới nhập học liền có thực lực khiến các nàng đều phải ngước nhìn.

“Đi thôi, hẳn là Nặc Á tỷ đã chờ lâu.”

Lý Diệu Diệu nhìn bóng dáng Mộc Phàm một cái, lắc đầu cười khổ nói.

Nói xong, ba nàng xoay người rời đi.

Sau khi Mộc Phàm rời đi, hắn tới thẳng thư viện, trong lòng đang nhớ thương chuyện quét toàn bộ tri thức trong thư viện dung nhập vào não.

Nhân lúc hiện tại có chút tiền, bổ sung thêm một ít tri thức, thuận tiện tìm hiểu một ít bí mật về thế giới này.

Rốt cuộc ba trăm năm trước đã xảy ra chuyện gì, vì sao tai nạn buông xuống, vì sao linh khí khôi phục, dị vực xâm lấn.

Bí mật của cuộc chiến Thiên trụy, sinh vật ngoại lai, sinh linh dị vực..., đều phải nhanh chóng tìm hiểu, biết được bí ẩn trong đó.

Không bao lâu Mộc Phàm liền tới thư viện, trực tiếp đi lên lầu ba.

“Quét một quyển sách cần mười vạn, một trăm quyển là một ngàn vạn.”

Mộc Phàm vừa đi lên lầu vừa âm thầm tính toán, trước mắt trên người có hơn sáu trăm triệu, cũng đủ để tiêu phí gia tăng tri thức.

Nghĩ vậy, hai mắt Mộc Phàm tỏa ánh sáng, đi xem từng hàng từng kệ sách.

“Hệ thống, rà quét năm mươi quyển này.”

Đứng ở trước kệ sách, có các sách như 《 300 năm tai biến sử 》 , 《 Mạo hiểm ký lục 》《 Dị vực bách khoa toàn thư 》 ..., hắn lấy ra năm mươi quyển trực tiếp kêu hệ thống rà quét.

“Đinh, bắt đầu rà quét.”

Hệ thống vừa nhắc nhở xong, trong thẻ lập tức bốc hơi năm trăm vạn, không kịp đau lòng, Mộc Phàm liền cảm giác được một luồng tri thức dũng ùa vào trong đầu.

May mắn hắn đã chuẩn bị, yên lặng tiếp thu lượng tri thức bàng bạc này, năm mươi quyển sách ghi chép các loại tri thức, tin tức về địa cầu, tai biến ba trăm năm trước.

Còn có các sự kiến lớn mà loại nhân loại đã trải qua, thậm chí còn có sổ tay ghi chép của những người mạo hiểm, còn có một ít tin tức giới thiệu về dị vực.

Tóm lại, vô số tri thức dũng mãnh tiến vào, làm Mộc Phàm cũng có chút khó khăn.

Nhưng cuối cùng vẫn hoàn toàn tiếp nhận hết, toàn bộ dung nhập vào đại não.

“Hô, tiếp tục!”

Mộc Phàm nhẹ nhàng thở ra một hơi, nghỉ ngơi một chút sau đi đến trước một kệ sách khác, tiếp tục rà quét.

Lần này cũng rà quét năm mươi quyển sách, hơn nữa là tri thức về luyện khí, toàn bộ rà quét dung nhập vào đại não.

Ở trong thư viện, có không ít người phát hiện một đồng học kỳ quái là Mộc Phàm, chỉ tiến vào xem một ít sách, thậm chí không lật xem nội dung bên trong, cứ như vậy từng bước từng bước đi tới trước kệ sách, như đang suy nghĩ gì đó, lại giống như đang ngẩn người.

Không ai biết Mộc Phàm đang không ngừng dung nhập một lượng tri thức khổng lồ vào đại não, hóa thành tri thức của mình.

Tốn nửa canh giờ, Mộc Phàm mới dừng chuyện rà quét, cảm thấy đầu óc nặng nề, khó chịu.

Đó là bởi vì một lần nhồi nhét quá nhiều thông tin, dẫn tới não Mộc Phàm có cảm giác mệt mỏi, quá sức.

“Khoảng ba ngàn quyển sách, có chút khó tiêu.”

Mộc Phàm lắc lắc đầu, tự mình nghĩ lại cũng thấy sợ, căn bản không phải chuyện con người có thể làm a.

Thông tin từ khoảng ba ngàn quyển sách làm hắn cảm giác muốn ói, cả người mơ màng muốn đi ngủ, không có tinh thần.

Đó là dấu hiệu tinh thần tiêu hao quá độ, nhưng có thể khôi phục lại nhanh thôi.

“Lần này nhiêu đây thôi, chậm rãi tiêu hóa sắp xếp lại mấy thông tin này.”

Mộc Phàm thở hắt ra, xoay người chậm rì rì rời đi thư viện.

Đã rà quét khoảng ba ngàn quyển nhưng mới chỉ lựa chọn những quyển quan trọng, nếu không sẽ càng nhiều hơn nữa.

Mặc dù như vậy cũng tiêu tốn hết khoảng ba trăm triệu, thật là quá xa xỉ.

Dùng khoảng ba trăm triệu rà quét khoảng ba ngàn quyển sách, tuy rằng tiêu hao nhiều tiền, nhưng cũng thu hoạch rất nhiều.

Lĩnh ngộ của Mộc Phàm đối với luyện khí, luyện dược, trận pháp lại có tiến bộ nhảy vọt, thậm chí hắn có cảm giác không bao lâu nữa, lại rà quét các loại tri thức về ba mặt này là có thể tự ngộ đạo, hoàn toàn dung hợp tiến hành đột phá.

“Lần sau lại đến nữa.”

Mộc Phàm rời thư viện, ấn ấn huyệt thái dương có chút đau, hít sâu một hơi bước đi.

Nhưng mới vừa ra khỏi thư viện, tiếng chuông di động liền vang lên.

“Nặc Á sao?”

Mộc Phàm cầm điện thoại lên, rất ngạc nhiên, thế mà là Nặc Á gọi tới.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 33%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)