Trên quảng trường trung tâm học viện Thanh Bắc, Mộc Phàm đi ra từ một vòng sáng.
“Cuối cùng đã trở lại.”
Nhìn chung quanh có không ít đồng học, trong lòng Mộc Phàm cảm giác có chút yên bình, giống như về tới nơi hằng mong ước.
Ở chỗ này còn có rất nhiều việc, nhiều nhiệm vụ cần hoàn thành.
“Về không gian tư nhân xem chút.”
Mộc Phàm tâm lập tức nâng bàn tay, một cửa không gian xuất hiện ở trước mắt.
Vèo!
Hắn bước vào bên trong, chớp mắt liền biến mất.
Khi xuất hiện thì Mộc Phàm đã về tới không gian ký túc xá của mình, nhưng mới vừa tiến đến đã bị cảnh tượng trước mắt làm giật mình.
Chỉ thấy trong không gian tư nhân có hai con vật nhỏ đang cắn xé lẫn nhau.
“Ngao...” Một tiếng rống non nớt, như rồng ngâm.
Đó là một con rắn nhỏ, chỉ dài khoảng một thước, đang đánh nhau túi bụi với cầu bông nhỏ.
“Rống!”
Cầu bông nhỏ mở miệng phát ra từng tiếng rít gào, nhưng con rắn nhỏ màu đỏ đối diện cũng không cam lòng yếu thế.
Hai chúng nó đánh nhau ì đùng, không chú ý tới Mộc Phàm đã trở về.
Lúc này Mộc Phàm trừng to hai mắt nhìn hai tiểu gia hỏa, ánh mắt dừng ở chỗ đặt quả trứng hỏa mãng, chỉ còn lại vỏ trứng rơi đầy đất.
“Nở rồi sao?” Mộc Phàm kinh ngạc nói.
Ánh mắt dừng trên người con rắn nhỏ kia, toàn thân đỏ như lửa, tựa như một con hỏa mãng trong suốt, trên người bốc lên một ngọn lửa màu cam hồng.
Mà trên đầu con rắn nhỏ này lại có hai u thịt nho nhỏ, giống như sắp mọc ra một đôi sừng.
“Tiểu hỏa mãng?” Mộc Phàm mừng rỡ quan sát con rắn nhỏ màu đỏ kia.
Tiểu gia hỏa này đã nhận ra sự tồn tại của Mộc Phàm, lập tức nhảy ra ngoài, cuộn tròn trong khu vực dung nham.
Mà cầu bông nhỏ cũng thấy Mộc Phàm, kêu ô ô, hưng phấn nhảy tới, dừng ở trên vai hắn.
“Tiểu gia hỏa, sao ngươi lại đánh nhau với nó?” Mộc Phàm buồn cười bóp bóp đầu nó.
Ngay sau đó, Mộc Phàm nhìn về phía tiểu hỏa mãng đang tràn đầy cảnh giác, trốn trong chỗ dung nham.
“Hệ thống, có phải con hỏa mãng nhỏ này sắp tiến hóa thành giao long hay không?” Mộc Phàm có chút tò mò hỏi.
Quả nhiên nghe hệ thống trả lời: “Đúng vậy ký chủ, huyết mạch trong cơ thể nó trải qua mấy thế hệ tiến hóa, tiếp cận rất gần giao long rồi, chỉ cần trưởng thành là có thể hóa thành giao long.”
Mộc Phàm nghe xong hai mắt sáng lên, bước nhanh đến hồ dung nham, tiểu gia hỏa kia sợ tới mức cắm đầu chui vào trong dung nham.
“Tiểu gia hỏa, xuất hiện đi.”
Hắn cười lắc đầu, mới vừa nói xong, trong dung nham có một cái đầu nhỏ nổi lên, hai con mắt như bảo thạch màu hồng không chớp nhìn Mộc Phàm.
Nó nhìn một hồi, xác nhận Mộc Phàm không có tổn thương nó, nó mới chui từ từ ra, có chút chần chờ bò hướng tới Mộc Phàm.
Nhìn bộ dáng thật cẩn thận của nó, Mộc Phàm cười cười, vươn một bàn tay, tiểu hỏa mãng chần chờ nhưng vẫn bò lên cánh tay hắn.
Cuối cùng nó chiếm cứ cánh tay trái của Mộc Phàm, ngẩng cái đầu nho nhỏ lên, phun lưỡi, một tia lửa bắn ra.
Trên người nó bốc lên một ngọn lửa, nhìn hơi yếu ớt nhưng nhiệt độ lại cực cao.
Khi quan sát gần, Mộc Phàm thấy rõ hai cục thịt trên đầu nó.
“Cộc cộc... Ngao...” Bên phải, trên vai truyền đến tiếng cầu bông nhỏ kêu to.
Nó có vẻ rất nóng nảy, nhe răng gầm nhẹ, như muốn ăn tiểu hỏa mãng.
Mộc Phàm không nhịn được mà bật cười: “Tiểu gia hỏa, ngươi đói bụng đi?”
Nói Mộc Phàm lấy ra một cây nhân sâm, nhìn thấy nhân sâm, hai mắt cầu bông nhỏ tức khắc tỏa ánh sáng, không nói hai lời ôm lấy gặm gặm.
“Tê tê...” Lúc này, tiểu hỏa mãng trên cánh tay trái phát ra tiếng tê tê, phun một tia lửa, có vẻ lấy lòng nhìn Mộc Phàm.
Thấy vậy, Mộc Phàm cười ha ha nói: “Ngươi cũng muốn ăn a, vậy cho ngươi một cây nhân sâm.”
Nói xong hắn lại lấy một cây nhân sâm ném cho tiểu hỏa mãng, nó một ngụm trực tiếp nuốt vào, cầu bông nhỏ nhìn thấy nhe răng tức giận kêu to, giống như đang nói đây là đồ ăn của ta.
Hai tiểu gia hỏa, không ai chịu ai, Mộc Phàm không nhịn được mà bật cười.
“Được rồi cầu bông nhỏ, nhân sâm kia là của ta, của ngươi vẫn còn ở đây, chờ thêm mấy ngày nữa chủ nhân của ngươi sẽ tới đón ngươi trở về.”
Mộc Phàm có chút buồn cười nói.
Không nghĩ tới, cầu bông nhỏ nghe xong mấy lời này, đôi mắt hơi hơi lập loè, cúi đầu tiếp tục gặm nhân sâm.
Mộc Phàm bừng bừng hứng thú đánh giá tiểu hỏa mãng, không rõ tiểu gia hỏa này nở khi nào, hiển nhiên là có liên quan tới cầu bông nhỏ.
Chẳng lẽ là do nó cắn vỏ trứng, mới dẫn đến tiểu hỏa mãng nở ra?
Mặc kệ như thế nào, có một tiểu hỏa mãng làm sủng vật, tương lai còn có thể tiến hóa thành giao long.
Phải biết rằng, giao long là một giống loài cường đại, một khi thành niên chính là cấp Siêu phàm, tốc độ trưởng thành khá nhanh.
“Về sau gọi ngươi là tiểu long, đi theo ta, cơm ngon rượu say, như thế nào?”
Mộc Phàm lấy ra một cây Hoàng tinh, Hoàng tinh năm mươi năm ẩn chứa năng lượng cường đại, lập tức hấp dẫn ánh mắt của tiểu hỏa mãng cùng cầu bông nhỏ.
“Cộc cộc...”
Cầu bông nhỏ bất mãn kêu to, như đang tỏ vẻ chính mình bất mãn.
Nhưng Mộc Phàm không để ý đến nó, dù sao nó là sủng vật của Ác ma nữ, không phải của mình.
Tiểu hỏa mãng trước mắt mới là sủng vật của mình, có thể thu phục, tự nhiên phải bồi dưỡng thật tốt, nếu không tương lai bị suy dinh dưỡng thì sẽ rất buồn cười.
Hai mắt tiểu hỏa mãng lộ ra khát vọng, nghiêng đầu bình tĩnh nhìn Mộc Phàm, như đang suy nghĩ, nhưng cuối cùng không thể chống lại sự hấp dẫn, một ngụm ăn hết Hoàng tinh.
Nó ăn hết, đại biểu cho đồng ý với đề nghị của Mộc Phàm, đi theo Mộc Phàm lăn lộn.
“Thu phục xong.” Mộc Phàm vui vẻ, rốt cuộc thu phục được tiểu hỏa mãng mới nở này.
Nếu nó còn trong trứng thì không phiền phức như vậy, bây giờ vừa chui ra không có thấy Mộc Phàm đầu tiên, cho nên cần phải dụ dỗ mới được.
Mộc Phàm thu sủng vật đầu tiên, có chút hứng thú sờ sờ đầu nhỏ của nó, sờ lên cảm giác có chút bỏng cháy.
Đương nhiên, ngọn lửa này đối với Mộc Phàm mà nói có cũng như không, trong cơ thể hắn có Ngọn lửa vĩnh hằng nên không e ngại bất kỳ ngọn lửa nào.
Có lẽ là bởi vì lúc trước dùng một tia Ngọn lửa vĩnh hằng ấp nó, nên tiểu hỏa mãng đối Mộc Phàm có một loại cảm giác thân cận bẩm sinh.
Cho nên mới dễ dàng thu phục.
Thấy Mộc Phàm thích tiểu hỏa mãng như vậy, cầu bông nhỏ có chút ghen tị, rầu rĩ không vui, nhắm mắt lại thở phì phò ngủ mất.
“Đi thôi, đi ra ngoài giao nhiệm vụ trước.”
Mộc Phàm nói xong, mang theo tiểu hỏa mãng cùng cầu bông nhỏ rời khỏi không gian này, về học viện.
Một nhiệm vụ cuối cùng, thu thập Thiên tinh mộc, khen thưởng một vạn điểm năng lượng.
Mộc Phàm đi tới nơi giao nhiệm vụ, trực tiếp lấy ra một gốc cây thật lớn, lập tức thu hút ánh mắt của không ít đồng học ở đây.
“Thứ này... Thiên tinh mộc sao?”
Có đồng học kinh ngạc nói thầm một câu.
Không ít người ngạc nhiên nhìn Mộc Phàm, lấy ra như một gốc Thiên tinh mộc lớn như vậy, trên thân cây còn lập loè ánh sáng.
Thu thập Thiên tinh mộc tương đối khó khăn, hơn nữa nơi sinh trưởng thường có yêu thú lui tới, dị thú hoành hành, rất nguy hiểm.
Không để ý tới ánh mắt kinh ngạc cảm thán bốn phía, Mộc Phàm giao nhiệm vụ xong, trực tiếp xoay người rời khỏi nơi này.
Hắn cần đi chuẩn bị một chút, tìm đủ các tài liệu khác, muốn sắp xếp chuyện nhận xét học tập, khảo hạch chứng thực chức nghiệp vào tháng sau.
Khảo hạch luyện khí sư, luyện dược sư, trận pháp sư, chỉ cần thông qua khảo hạch sẽ đạt được học bổng phong phú.
“Hay là đi khảo hạch chứng thực trước?”
Mộc Phàm vừa đi vừa suy nghĩ.
“Mộc Phàm?”
Nhưng đúng lúc này phía trước truyền đến một giọng nói trong trẻo ôn nhu, làm hắn bừng tỉnh.
Mộc Phàm giương mắt nhìn, vừa lúc thấy ba nữ sinh chậm rãi đi tới.