Võ Cương âm thầm sốt ruột, muốn nhắc nhở Mộc Phàm đừng trực tiếp như vậy.
“Ha ha ha....”
Ai ngờ Liễu Sơn nghe xong không những không khó chịu, ngược lại cười ha ha, tràn đầy thưởng thức nhìn Mộc Phàm, càng xem càng vừa lòng.
Thiếu niên như vậy, không làm ra vẻ, trực tiếp muốn chỗ tốt, muốn thù lao, đây là chuyện đúng lý đúng lẽ, rất là bình thường a.
Hắn cười nói: “Điểm này ngươi không cần lo lắng, khi làm trận sư chính, nếu ngươi bố trí thành công, sẽ có rất nhiều chỗ tốt.”
“Điểm thứ nhất là tiền, hoàn thành bố trí trận pháp, trận sư chính hoàn thành một cái trận pháp siêu cấp, có thể đạt được thù lao ít nhất là mười tỷ, đây là đãi ngộ mà mỗi một vị trận sư chính đều có.”
Liễu Sơn gọn gàng dứt khoát, nói ra số tiền.
Trận pháp sư có danh tiếng, mời một vị trận pháp sư cần phải trả giá cao.
Chỉ nghe Liễu Sơn nói tiếp: “Đương nhiên, tiền chỉ là một phương diện, còn có các phương diện khác, đều không thiếu phần ngươi.”
“Thậm chí, nếu ngươi chủ trì bố trí trận pháp lần này thành công, về sau sẽ có nhiều người mời ngươi, hơn nữa giá cả cũng sẽ không thua kém lần này, thậm chí càng cao hơn nhiều.”
“Đương nhiên, tiền đề là ngươi có thể đảm nhiệm, hơn nữa hoàn thành viên mãn nhiệm vụ lần này.”
Liễu Sơn nói rất rành mạch.
Mộc Phàm hiểu rõ gật gật đầu, trong lòng có chút kích động, khóa chặt đơn hàng mười tỷ này.
Chỉ cần hoàn thành là có thể có bỏ mười tỷ vào túi, những chỗ tốt khác hắn không coi trọng lắm, chỉ chú trọng tiền bạc, dù sao mình đang có một hệ thống cần nạp tiền.
Có tiền, hết thảy đều dễ nói.
Lại không cần chính mình bỏ ra tài liệu, chỉ cần bố trí trận pháp, hoàn thành là có thể nhận tiền, giá trị một lần ra tay mười tỷ a.
Điều này làm cho hai mắt Mộc Phàm phát sáng, chỉ cần tạo ra danh tiếng, sợ gì không có người tới cửa, trận pháp đại sư, luyện khí đại sư, luyện đan đại sư, ba thân phận này truyền ra có thể dọa ngất một đám.
“Khi nào bắt đầu?” Mộc Phàm hít sâu một hơi bình tĩnh lại.
Liễu Sơn cười nói: “Cần một chút thời gian chuẩn bị, khoảng một tháng sau liền bắt đầu chính thức khởi công, hy vọng ngươi có thể đảm nhiệm.”
“Một tháng sau, vừa lúc là đại thọ ba trăm năm mươi tuổi của quản lý khu thứ tám chúng ta, đến lúc đó rất nhiều trận pháp sư cao cấp tới đây, ngươi có thể ngồi vào vị trí trận sư chính hay không liền phụ thuộc vào biểu hiện của ngươi.”
Liễu Sơn mỉm cười nhìn Mộc Phàm, trong lòng tự nhiên hy vọng thiếu niên này có thể đảm nhiệm.
Dù sao người có thể lọt vào mắt hắn không nhiều, Mộc Phàm này rất thuận mắt, tất nhiên hắn hy vọng Mộc Phàm có năng lực trấn trụ các trận pháp sư cao cấp khác.
“Liễu lão yên tâm.” Mộc Phàm gật gật đầu, căn bản không lo lắng.
Đường đường là một trận pháp đại sư, còn sợ ngươi một đám trận pháp sư cao cấp? Dù là trận pháp đại sư khác tới, Mộc Phàm cũng không ngán.
Hắn lĩnh ngộ trận pháp, là quy tắc chung toàn diện của trận pháp, so với trận pháp đại sư bình thường mà nói cao thâm hơn rất nhiều, không thể so sánh.
“Vị trí khu thứ mười cách khu thứ tám chúng ta một trăm năm mươi cây số về phía đông nam, cách chúng ta gần nhất, cách khu thứ chín hai trăm năm mươi cây số, chung quanh có hai mươi mốt khu chờ quy hoạch, một khi xây dựng thành công, ngươi biết giá trị cùng ý nghĩa tiềm tàng trong đó sao?”
Liễu Sơn nghiêm túc nhìn Mộc Phàm, hắn nói: “Lần này, ngươi cần phải làm thật xuất sắc, khiến các khu khác không thể ba hoa gì hết, như vậy thanh danh của ngươi mới nhanh chóng lan xa.”
“Đã hiểu, đa tạ Liễu lão.”
Mộc Phàm nghiêm nghị đứng dậy đáp lại.
Tất nhiên trong lòng hắn hiểu rõ, đúng là bởi vì chính mình bố trí Hàn băng trận khiến cho Liễu Sơn chú ý, hơn nữa sau một lúc dò xét mới quyết định kiến nghị Mộc Phàm tới chủ trì.
Với Liễu Sơn mà nói, người có thể bố trí ra Hàn băng trận cường đại như vậy, ít nhất là trận pháp sư cao cấp, thậm chí là trận pháp đại sư.
Một trận pháp đại sư trẻ tuổi như thế, truyền ra tất nhiên nhấc lên sóng to gió lớn, hiện tại không giao hảo còn chờ khi nào nữa?
“Tốt, việc này liền giao cho ngươi, văn kiện ngươi cất giữ, trong đó mặt có một bản đồ quy hoạch, ngươi dựa theo mà thiết kế trận pháp.”
Liễu Sơn nói xong xua xua tay, xem như hoàn toàn giao hết cho Mộc Phàm.
Đương nhiên, vấn đề các trận pháp sư khác đồng ý hay không, cam tâm hay không, có thể nghe Mộc Phàm phân phó hay không thì cần chính hắn giải quyết.
“Được rồi, chính sự đã nói xong, các ngươi đều ở lại ăn một bữa cơm đi, ta chuẩn bị rời khu thứ tám trở về tiền tuyến, một tháng sau mới có thể về lại đây.”
Liễu Sơn nói xong phân phó người chuẩn bị đồ ăn, mời hai người Mộc Phàm, Võ Cương cùng nhau dùng cơm.
Võ Cương được ưu ái mà e sợ, được đại lão mời cùng ăn cơm, quả thực chính là kích động gần chết.
“Các ngươi chờ tí, ta đi lấy rượu, hôm nay ta rất vui.” Liễu Sơn nói rồi đứng dậy rời đi.
Mộc Phàm bình tĩnh, đại lão được người tôn kính kính yêu, nhưng hắn cũng không cảm thấy mình kém, chỉ cần đủ tiền tài, không có chuyện không thể làm nha.
“Tới nào, nếm thử bảo bối của ta.”
Không bao lâu, Liễu Sơn từ trong trong phòng đi ra, trong tay cầm một lọ rượu.
Khi Mộc Phàm thấy lọ rượu kia, đôi mắt tức khắc trừng to.
“Mao Đài sao?”
Hắn kinh ngạc nhìn lọ rượu trong tay Liễu Sơn, đúng là một lọ Mao Đài.
“Không tồi, tiểu tử thật tinh mắt a.” Liễu Sơn kinh ngạc nhìn hắn một cái, gật gật đầu.
Chỉ nghe Liễu Sơn cười, giải thích: “Đây là Mao Đài hơn ba trăm năm trước, chính là bảo vật của ta, hôm nay ta rất vui, chúng ta cùng nhau uống vài ly.”
Vừa nói xong, hắn cẩn thận mở lọ Mao Đài, cầm lấy ba cái cái ly, một người một ly.
Mới vừa vừa mở ra, trong không khí liền tràn ngập một mùi hương tinh khiết, hương rượu lan tỏa bốn phía, Mộc Phàm cũng nhịn không được mà nuốt nuốt nước bọt.
Mao Đài hơn ba trăm năm a.
Võ Cương nhìn chằm chằm lọ Mao Đài kia, cổ họng không ngừng mấp máy, không biết đã nuốt bao nhiêu nước bọt.
“Tới, nếm thử nào!”
Liễu Sơn nâng chén.
Mộc Phàm, Võ Cương lập tức cầm lấy chén rượu đáp lại, sau đó gấp không chờ nổi bắt đầu nhấm nháp.
Mộc Phàm cầm chén rượu nhẹ nhàng ngửi, cảm giác một luồng hương rượu độc đáo ùa vào lỗ mũi, cả người có cảm giác say mèm.
Lộc cộc!
Tiến vào miệng, hương rượu lan tỏa không dứt, giống như nước suối vào cổ họng, sau đó một cảm giác nóng bỏng truyền đến, như nuốt vào một ngụm lửa.
Cảm giác này, quá sung sướng a.
“Rượu ngon!”
Mộc Phàm nhịn không được reo hò, mắt phát sáng, rượu ủ hơn ba trăm năm thật không tầm thường.
Bộ dạng Võ Cương bên cạnh say mê, xem ra cũng là cái tửu quỷ.
* tửu quỷ: nghiện rượu
“Đúng rồi, ta vừa mới nghe nói lão tổ Mộc gia Mộc Anh xuất quan, cố ý cạnh tranh khai phá khu chờ quy hoạch a?”
Trên bàn cơm, Liễu Sơn uống rượu, đột nhiên nhớ tới, mở miệng nói.
Mộc Phàm buông chén rượu, gật gật đầu: “Không sai, lão tổ muốn đấu thầu khai phá khu chờ quy hoạch.”
“Mộc gia các ngươi muốn khai phá khu chờ quy hoạch, lão tiểu tử Mộc Anh này tính toán không tệ a...” Liễu Sơn cười lắc đầu.
Hắn nhìn nhìn Mộc Phàm nói: “Vốn là Mộc gia muốn khai phá một khu chờ quy hoạch rất khó, nhưng có tiểu tử ngươi liền khác rồi.”
Ý Liễu Sơn là khai phá khu chờ quy hoạch quá khó, gia tộc bình thường căn bản không làm được, bởi vì khan hiếm trận pháp sư, phí mời lại quá cao, không đủ sức.
Mà Mộc gia có trận pháp sư như Mộc Phàm, tự nhiên không thành vấn đề, cho nên Liễu Sơn cảm thấy Mộc gia đấu thầu khai phá khu chờ quy hoạch là đúng đắn.
“Chung quanh khu thứ tám, từ khu chờ quy hoạch số một đến số mười một, các ngươi tự xem, chọn một cái để đấu thầu.”
Liễu Sơn chậm rãi mở miệng nói.
“Đã hiểu!” Mộc Phàm nghe xong gật gật đầu, trong lòng nắm chắc.
Sự tình quyết định như vậy, cơm nước xong, uống xong rượu, nửa giờ sau, Mộc Phàm cáo từ Liễu Sơn cùng Võ Cương, mang theo tâm tình sung sướng rời đi.
Mười tỷ, chỉ chờ hoàn thành nhiệm vụ này là có thể tới tay.