Trong rừng Quái dị thụ, một bóng người ngự kiếm bay tới đây.
Hưu!
Mộc Phàm dẫm lên một thanh phi kiếm bay tới nơi này, mắt nhìn rừng cây phía dưới.
Từng hàng Quái dị thụ, từng thân cây đầy bướu thịt.
Mộc Phàm lại một lần nữa đi vào nơi này, muốn thu thập một ít Thiên tinh mộc, chính là một loài cây sinh trưởng gần Quái dị thụ, là một loại tài liệu luyện khí.
Thiên tinh mộc, thân cây có từng điểm sáng, trong đêm tối rất chói mắt.
“Không biết Lăng Sa còn ở trong rừng cây này hay không?” Mộc Phàm đứng trên phi kiếm, yên lặng suy nghĩ chuyện này.
Lăng Sa là một vấn đề, cần phải nghĩ cách bắt lấy nàng, xem có thể giúp nàng khôi phục lại hay không.
“Hệ thống, ngươi nói xem những Kẻ thất lạc trước đó vì sao phải bảo hộ Lăng Sa?”
Mộc Phàm nhớ tới một sự kiện, thời điểm muốn đưa Lăng Sa đi thì một đám Kẻ thất lạc vây quanh hắn, như là đang bảo hộ Lăng Sa.
Kẻ thất lạc trên không trung kia cũng vậy, muốn mang Lăng Sa đi.
“Ký chủ, rất có khả năng trong cơ thể Lăng Sa nhiễm virus đặc thù từ mẫu thể, các vi rút khác sẽ theo bản năng bảo hộ mẫu thể.”
Hệ thống đưa ra một đáp án làm sắc mặt Mộc Phàm trở nên nghiêm trọng.
Có khả năng Lăng Sa bị nhiễm vi rút đặc thù từ mẫu thể nên có rất nhiều Kẻ thất lạc ở thời điểm mấu chốt theo bản năng bảo hộ nàng.
Loại tình huống này cực kỳ không ổn, trách không được Giải độc đan vạn năng cũng không có hiệu quả, ngược lại kích thích vi rút trong cơ thể Lăng Sa biến dị lần thứ hai.
“Ký chủ, ngươi chỉ cần tìm được một phần mẫu vi rút, bổn hệ thống có thể căn cứ từ mẫu vi rút chế tạo thuốc giải.”
Mộc Phàm biết rõ, cần phải tìm được một ít mẫu vi rút mới được.
“Thu thập Thiên tinh mộc trước.”
Mộc Phàm từ trên phi kiếm nhảy xuống, dừng trong rừng cây.
Hắn trực tiếp đi tới trước một gốc Thiên tinh mộc, quan sát kỹ gốc Thiên tinh mộc trước mắt.
Thật ra Thiên tinh mộc có một đặc điểm là rất ít cành lá, trên thân cây lập loè nhiều điểm sáng, nhìn như là ngàn ánh sao, cực kỳ chói mắt.
Thiên tinh mộc cứng rắn như sắt thép, là tài liệu luyện khí hiếm có, đương nhiên nó là loài không thuộc về địa cầu, một loại thực vật ngoại lai.
Keng!
Chỉ thấy Mộc Phàm búng ngón tay, phi kiếm luyện khí bổ vào Thiên tinh mộc phát ra tiếng leng keng, vô cùng cứng rắn nhưng vẫn bị chặt đứt.
Thiên tinh mộc bị cắt được hắn thu lại, tiếp theo tới một gốc Thiên tinh mộc khác, Thiên tinh mộc bị chém đứt rất nhanh sẽ mọc lại.
Hơn nữa loại Thiên tinh mộc này có chu kỳ sinh trưởng rất ngắn, chỉ một tháng là có thể trưởng thành, đây là sự đáng sợ của giống loài ngoại lai.
Keng keng keng...
Trong rừng cây, Mộc Phàm thao túng từng thanh phi kiếm bay múa, Quái dị thụ chung quanh bị cắt thành cặn bã, bắn ra vô số dịch nhầy ăn mòn.
Nhưng những dịch nhầy này sẽ mau chóng bị Quái dị thụ còn lại hấp thu, cũng có trộn lẫn ở trong Thiên tinh mộc mà hắn thu đi.
Nơi này có không ít Thiên tinh mộc, Mộc Phàm một đường khai hoang thâm nhập vào sâu trong rừng cây, càng đi càng cảm giác âm u khủng bố.
Quái dị thụ càng lúc càng khổng lồ, mà số lượng Thiên tinh mộc cũng càng nhiều hơn, trong mười phút ngắn ngủi mà Mộc Phàm đã thu gom hơn trăm gốc Thiên tinh mộc.
Nhưng xem xét thấy chưa đủ để tạo ra một biệt thự xa hoa, hơn nữa Mộc Phàm cần nhiều Thiên tinh mộc hơn, còn cần một ít tài liệu khác.
Đang thu thập một gốc Thiên tinh mộc thật lớn, mắt Mộc Phàm đột nhiên nhíu lại, một thanh phi kiếm gào thét bay đi.
Phụt!
Chỉ nghe một tiếng vang, phi kiếm đâm thủng một bóng đen, thân thể hóa thành tro tàn, đó là một Kẻ thất lạc.
Nhìn Kẻ thất lạc hóa thành tro, Mộc Phàm quét mắt nhìn bốn phía, dưới cảm giác cường đại cũng không có phát hiện Kẻ thất lạc khác.
“Kẻ thất lạc sao?” Mộc Phàm suy tư gì đó, luôn cảm thấy Kẻ thất lạc này tới giám thị.
Hắn lắc đầu không để ý nữa, tiếp tục chặt Thiên tinh mộc, đã góp nhặt mấy trăm cây, lại thu thập thêm chừng hai ngàn cây nữa liền xong.
Bận rộn hơn một giờ, Mộc Phàm mới thu thập được ba ngàn gốc Thiên tinh mộc, gốc lớn nhất có đường kính tới một mét.
“Đã xong, đi một vòng xem.”
Mộc Phàm phủi phủi tay, nhảy dựng lên, đạp một thanh phi kiếm bay lên không trung rừng cây, không ngừng xoay quanh, hình như đang tìm kiếm gì đó.
Hắn đang tìm kiếm Kẻ thất lạc, hoặc là nói đang tìm kiếm Lăng Sa, yên lặng cảm ứng lại không thể tìm được hơi thở của Lăng Sa.
Chỉ ngẫu nhiên thấy một hai Kẻ thất lạc đang du đãng trong rừng cây, bị Mộc Phàm tiện tay giải quyết.
Tìm kiếm một vòng gần như toàn bộ rừng cây, nhưng cũng không có phát hiện nhiều Kẻ thất lạc, càng không thấy tung tích Lăng Sa.
“Sao lại không thấy đây?” Mộc Phàm bồi hồi không thôi.
Đã tìm khắp rừng cây nhưng không có phát hiện, nơi này vốn có rất nhiều Kẻ thất lạc nhưng hôm nay lại không thấy.
Chẳng lẽ đã rời khỏi nơi này?
Nhưng Kẻ thất lạc có trí tuệ, có ý thức sao, chúng nó chỉ có bản năng mà.
“Hệ thống, loại tình huống này là thế nào?” Mộc Phàm không thể lý giải.
Chỉ nghe hệ thống giải thích: “Ký chủ, tuy Kẻ thất lạc không có ý thức nhưng nếu có một nguyên thể biến dị dẫn dắt, vẫn có thể mang theo rất nhiều Kẻ thất lạc rời đi.”
“Như vậy sao?” Mộc Phàm hiểu rõ gật gật đầu, trong lòng có chút thất vọng.
Không thấy Lăng Sa rồi, muốn tìm được một lần nữa rất khó khăn, có lẽ khi tìm được thì nàng đã biến thành một hình thái đáng sợ khác.
Nhưng Mộc Phàm lại thắc mắc, sao Lăng Sa bị nhiễm phải loại vi rút này?
Nói như vậy, bị Kẻ thất lạc tổn thương cũng không lây nhiễm, chỉ có khi bị loại vi rút này tiếp xúc mới bị ô nhiễm, biến thành Kẻ thất lạc.
“Cũng không phát hiện loại vi rút này quanh đây, rốt cuộc bị nhiễm như thế nào?”
Mộc Phàm nghĩ không ra, tìm một vòng nữa quanh rừng cây, vẫn không có phát hiện điều gì, cuối cùng đành từ bỏ.
Hắn quay đầu dẫm lên phi kiếm trực tiếp rời khỏi nơi này, thu thập đủ Thiên tinh mộc rồi, kế tiếp chính là đi dị vực thu thập một ít khoáng thạch, vậy là có thể bắt đầu luyện khí.
Mặc kệ là luyện chế vũ khí hay luyện chế biệt thự cho mình, Mộc Phàm đều cần trở lại học viện, sau đó đi dị vực tìm kiếm tài liệu.
“Cần phải trở về.”
Mộc Phàm đạp phi kiếm một đường bay ngang trời.
Nhưng trước khi trở về còn một số việc phải làm.
Hưu!
Không bao lâu, Mộc Phàm liền bay qua không trung khu chờ quy hoạch số tám, tốc độ cực nhanh, chỉ quét mắt nhìn phế tích phía dưới, không có dừng lại.
Nơi này rất ít khi bị tấn công vào ban ngày, hơn nữa có Hàn băng trận Mộc Phàm bố trí, chỗ căn cứ kia đã có năng lực phòng ngự.
Một đường bay nhanh, rất mau liền về tới cửa vào khu thứ tám.
Từ xa xa nhìn lại, khu thứ tám khu giống như một thành thị khổng lổ, một tòa thành thị hoàn toàn đóng kín, có tường kim loại cao cao, còn có tường năng lượng tường bảo hộ.
Bá!
Thời điểm tới gần, Mộc Phàm xoay người vững vàng rơi xuống đất, đi bộ hướng tới cửa lớn.
Nơi này tập trung rất nhiều xe bay, là đang kiếm khách, còn có từng đám người đi ra từ khu thứ tám, hướng ra thế giới bên ngoài.
Mộc Phàm nhìn những người trước mắt, có nhà thám hiểm, có nhiều thương nhân.
Hắn không để ý đến những người này, trực tiếp theo đoàn người tiến vào khu thứ tám, xuyên qua tường năng lượng, về tới khu thứ tám.
“Này mập mạp, ra đây, ta ở cổng trường chờ ngươi.”
Vừa đến khu thứ tám, Mộc Phàm trực tiếp gọi điện thoại kêu mập mạp ra.
Còn hắn thì nhanh chóng chạy đến Nhị trung, lấy tốc độ của hắn, không bao lâu liền tới cổng trường, từ xa xa liền thấy mập mạp chờ ở nơi đó.
Nhưng có điều khiến Mộc Phàm ngạc nhiên chính là bên cạnh mập mạp còn có một người, duyên dáng yêu kiều, thế mà đồng học lớp cũ, Tiêu Văn.
“Sao nàng lại ra cổng?”
Mộc Phàm hơi nghi ngờ nhưng vẫn đi tới.