----
Oanh!
Một tiếng vang lớn lan truyền trong bóng đêm, ánh lửa bừng lên tận trời, một vụ nổ mạnh kinh động tất cả mọi người trong căn cứ bao gồm cả bầy sói.
“Đó là gì?”
Không ít người nhìn thấy vụ nổ mạnh trên tòa nhà cao trong phế tích, nơi đó có ánh lửa bùng cháy, mười mấy con U linh lang bị nổ thành mảnh vụn.
Trong căn cứ, trung đội trưởng bắn chết chết một con U linh lang, giương mắt nhìn lên, tức khắc kinh ngạc.
“Ngao ô...”
Trên tầng cao nhất của phế tích, một con Lang Vương vọt ra, vảy màu tím trên người rách nát, chảy ra máu màu xanh đậm.
“Lang Vương?” Sắc mặt trung đội trưởng khẽ đổi.
Nhưng rất nhanh liền nhận ra chuyện gì, có người đang công kích Lang Vương, hắn kinh ngạc nhìn về phía bên kia, đúng lúc thấy một bóng người kéo cung.
“Là hắn, Mộc Phàm.” Trung đội trưởng cảm thấy bất ngờ, ngạc nhiên nhìn thanh niên kéo cung trong bóng đêm, bắn chết từng con U linh lang.
Mà Lang Vương kia một đường chạy như bay, từ tầng cao nhất nhanh chóng hướng về phía Mộc Phàm, muốn giết chết hắn.
“Không chết sao?” Mộc Phàm cũng bất ngờ, một mũi tên không thể xử lý con Lang Vương này.
Thật ra là mấy con hộ vệ bên cạnh đã liều chết bảo hộ Lang Vương mới giúp nó tránh thoát một kiếp, bởi vậy chọc giận Lang Vương.
Nhìn Lang Vương xông tới, Mộc Phàm cười lạnh, chỉ là một con Lang Vương cấp tông sư mà thôi, vừa rồi may mắn tránh được.
Nó không chạy trốn ngược lại xông tới, quả thực chính là tìm chết.
Mộc Phàm nhanh chóng kéo cung, đồng thời ngưng tụ ba mũi tên nhọn, nhanh xác định mục tiêu là Lang Vương đang nhanh chóng vọt tới.
“Trung!”
Mộc Phàm quát một tiếng, nhẹ buông tay, ba mũi tên nhọn gào thét, phá không mà đi, ba tia sáng cắt qua màn đêm bắn về phía Lang Vương.
Mũi tên nhọn bay nhanh đến mức tận cùng, mắt thấy Lang Vương sắp bị bắn chết, nhưng chung quanh lại có mười mấy con U linh lang nhào lên.
Phốc!
Mũi tên nhọn đâm vào cơ thể, oanh một tiếng, mười mấy con U linh lang vỡ thành thịt nát, chết thảm tại chỗ, Lang Vương lại được bảo hộ một lần nữa tránh thoát một kiếp, vọt tới gần.
Nhìn Lang Vương không lồ với đỉnh đầu có hai cái sừng, Mộc Phàm thu hồi chiến cung, bước ra, trực tiếp nhảy lên ngăn đón.
“Diêm Vương tam điệp thủ!”
Mộc Phàm quát, nắm tay đánh ra ba kích liên tiếp, nháy mắt nện vào đầu Lang Vương, hai bên va chạm trên không trung.
Một tiếng vang lớn, thân hình Lang Vương bay ra xa đâm nát mấy tòa nhà, trong bụi mù có thi thể một con Lang Vương không đầu nằm ở nơi đó, không nhúc nhích.
Mộc Phàm rơi xuống, nhìn Lang Vương đã chết do bị đánh nổ đầu.
Đại tông sư mà thôi, một quyền liền thu phục, nếu vừa rồi không có bầy sói liều chết bảo hộ, nó đã bị bắn chết, đáng tiếc chung quy vẫn kém một chút.
Rõ ràng có thể chạy trốn, một hai cứ phải xông tới giết Mộc Phàm, lại không nghĩ rằng tự chôn vùi chính mình.
“Ngao ô...”
Lang Vương vừa chết, toàn bộ bầy sói tức khắc hoảng loạn, rất nhiều U linh lang khủng hoảng lui về phía sau, từng con gầm nhẹ thối lui.
Chúng nó sợ, Lang Vương vừa chết liền sinh ra rối loạn, đã không có Lang Vương lãnh đạo căn bản không có một chút biểu hiện của quần thể.
Bầy sói mất đi Lang Vương rõ ràng xôn xao hỗn loạn, rất mau từng con U linh lang quay đầu nhảy, hoàn toàn biến mất trong bóng đêm.
Chỉ trong chớp mắt, đám U linh lang biến mất sạch sẽ, chỉ để lại đầy thi thể.
Bầy sói này sẽ mau chóng sinh ra Lang Vương mới, nhưng không phải hiện tại, chúng nó đã bị Mộc Phàm trấn trụ, bỏ chạy tán loạn.
Nguy cơ của căn cứ được hóa giải.
“U linh lang lui rồi.”
Trong căn cứ, sự kinh hoàng của mọi người cuối cùng cũng dần tan, nhóm chấp pháp giả nhẹ nhàng thở ra, xem như vượt qua tối nay.
Ở bên ngoài thành lập căn cứ rất nguy hiểm, cần phải vượt qua mấy ngày yêu thú tập kích, chỉ có vượt qua thì những yêu thú khác mới không dám tới gần nơi này.
Hiện tại, căn cứ mới tu sửa ngày đầu tiên, U linh lang đột kích phá hư, lại bị đánh đuổi, Lang Vương đều đi đời nhà ma, chắc chắn khoảng thời gian tiếp theo sẽ khôngcó yêu thú dám tới.
Nhìn bầy sói thối lui, Mộc Phàm cũng nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng mình có thể giết được nhưng số lượng quá nhiều, nếu toàn bộ đều nhảy vào trong căn cứ chắc chắn sẽ gây thương vong rất lớn.
Chạy tứ tán là kết quả tốt nhất.
Kịch!
Hắn từ tầng cao nhất nhảy xuống, đi hướng tới căn cứ tạm thời.
Trước căn cứ, tên trung đội trưởng kia đầy kích động đi lại nghênh đón Mộc Phàm, trong mắt mang theo một sự kinh ngạc cảm thán.
“Mộc Phàm, không nghĩ tới là ngươi.”
Trung đội trưởng cảm khái nói, căn bản không nghĩ tới là Mộc Phàm.
Hơn nữa thực lực của hắn mạnh mẽ vượt xa tưởng tượng của mọi người, căn bản không thể tin được học sinh trung học trước kia có thực lực kinh người như thế.
Mộc Phàm cười, chào hỏi: “Ngô trung đội trưởng, đã lâu không gặp, lần trước còn phải đa tạ ngươi hỗ trợ.”
Hắn nói tới chính là lần gặp được đám lưu manh Hổ sa, người giải quyết chính là Ngô Thiệu trung đội trưởng này.
“Khách khí.” Ngô Thiệu cười cười đi tới, hai người vai sát vai đi vào căn cứ.
Người xung quanh sôi nổi nhìn hắn mỉm cười gật đầu, mọi người xem như nhận biết Mộc Phàm, chỉ là trước kia không biết Mộc Phàm cường đại như vậy.
Hiện tại đã thấy nên mọi người ở đây đều khâm phục, kinh ngạc cảm thán.
“Sao Võ đội trưởng không ở nơi này?” Mộc Phàm vừa đi vừa hỏi.
Ngô Thiệu lắc đầu thở dài nói: “Võ đội phụ trách xây dựng mấy căn cứ tạm thời khác, hiện tại vội đến chân không chạm đất đây.”
“Bên trên không có người sao, vì sao chỉ phái các ngươi tới đây?” Mộc Phàm có chút khó hiểu.
Chỉ thấy Ngô Thiệu cười khổ lắc đầu: “Không đủ nhân viên a, ngươi cho rằng bên trên không muốn phái thêm người tới đây sao, nói thật cho ngươi biết, không có ai phù hợp để phái đi, chỉ có đội chấp pháp chúng ta.”
“Không có ai, sao lại như vậy?” Mộc Phàm kinh ngạc, rất khó hiểu.
Bên trên không có người, đùa cái gì vậy, các quân đoàn đâu?
Có lẽ nhìn ra điều hắn suy nghĩ, Ngô Thiệu thở dài nói: “Chắc ngươi cũng đoán được, chín quân đoàn của khu quy hoạch thật ra không ở địa cầu, bọn họ đi trấn thủ các phòng tuyến.”
“Nơi đó mới gọi là thảm thiết, chờ ngươi có cơ hội đi sẽ biết, nơi chúng ta chỉ là hậu phương.”
Nói đến đây, Ngô Thiệu có vẻ đau buồn, nói: “Ngươi ngẫm lại xem, hậu phương đều nguy hiểm như thế, những quân đoàn kia ở tiền tuyến gian nan đến mức nào?”
Mộc Phàm ngây ngẩn, bây giờ mới thật sự biết tình cảnh cực kỳ nguy hiểm của nhân loại trước mắt.
Các quân đoàn khu quy hoạch toàn đều ở tiền tuyến, ngăn chặn nguy cơ chính, nhưng hậu phương đã nguy hiểm như thế này thì tiền tuyến lại thảm thiết đến mức nào?
Trách không được khu thứ tám thành lập căn cứ đều yêu cầu chấp pháp giả tiến đến bảo hộ, hoàn toàn là vì không có bao nhiêu nhân lực để điều động.
“Tiền tuyến căng thẳng, có đôi khi chúng ta cũng sẽ bị điều động, các học sinh cao giáo thường sẽ bị chiêu mộ, ngươi nói thảm hay không?”
“Nếu tiền tuyến hỏng mất, chúng ta đây sẽ đối mặt với tình cảnh như cuộc chiến Thiên trụy ba trăm năm trước, thậm chí càng thảm thiết, càng đáng sợ hơn.”
“Một khi thất thủ, toàn bộ văn minh nhân loại trên địa cầu sẽ bị hủy diệt.”
Nghe đến đây, Mộc Phàm đã hiểu tình huống cơ bản, nhớ tới trong học viện Thanh Bắc không có nhiều học sinh lắm.
Lúc này mới biết không phải không có nhiều học sinh mà là một bộ phận đã bị chiêu mộ đi tiền tuyến.
“Thì ra là thế, ta đã hiểu rồi.” Mộc Phàm gật gật đầu, tâm tình có chút nặng nề.
Trước mắt tuy rằng nhân loại thành lập một đám khu quy hoạch nhưng còn không có giải quyết nguy cơ thật sự, địa cầu vẫn trong tình huống nguy hiểm.
Không nói xa xôi, hậu phương đã nguy hiển thế này, Mộc Phàm khó có thể tưởng tượng tình cảnh nơi tiền tuyến.
“Ai, cống năng lượng bị hủy.”
Đi vào căn cứ, nhìn cống năng lượng bốn phía bị hủy, vòng bảo hộ đã bị phá một mảng lớn.
Mộc Phàm nhìn xung quanh hỗn loạn, chợt nghĩ sao không thử bố trí trận pháp ở chỗ này, xem như một loại luyện tập thử nghiệm.
“Trung đội trưởng, các ngươi có tài liệu bày trận hay không?”
Nghĩ vậy, Mộc Phàm trực tiếp mở miệng dò hỏi.
Ngô Thiệu nghe xong sửng sốt, kinh ngạc nhìn Mộc Phàm, hỏi: “Ngươi hỏi cái này làm gì, có thì có, đội chấp pháp thường xuyên ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, tồn kho một ít tài liệu bày trận nhưng không có trận pháp sư a.”
“Trận pháp sư của khu thứ tám gần như toàn bộ đều đi tiền tuyến.”
“Hơn nữa, trận pháp sư trong các trường học lớn cũng không thể động đậy, bởi vì bọn họ phải tọa trấn mắt trận của khu thứ tám, không dễ rời đi.”
Nghe giải thích, Mộc Phàm liền hiểu vì sao khu thứ tám không phái người tới tu sửa trận pháp, không phải không muốn mà là không có người để phái tới đây.
Luyện đan sư thưa thớt, luyện khí sư hiếm thấy, trận pháp sư càng khó cầu, cho nên nhân loại trước mắt cực kỳ khan hiếm nhân tài ở các lĩnh vực này.
“Có lẽ ta có thể hỗ trợ.”
Mộc Phàm đề nghị, nhìn Ngô Thiệu, hắn nghe xong ngẩn ra.
“Ngươi biết bố trí trận pháp?” Ngô Thiệu trừng to hai mắt, như không thể tin được.
Mộc Phàm gật gật đầu nói: “Biết, mới học ở Thanh Bắc, còn chưa từng bố trí thử, nhưng hẳn là không có vấn đề gì.”
“...”
Ngô Thiệu có chút dở khóc dở cười, thì ra là vừa học, dù là học đồ, muốn bố trí một trận pháp phòng ngự cho căn cứ cũng khó như lên trời a.
Ngươi cần phải có tài liệu, còn phải có kinh nghiệm mới được.
Mộc Phàm chỉ là một học sinh mới vừa vào Thanh Bắc, có làm được không a?