Trong rừng cây, có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm Mộc Phàm.
Nhìn kỹ, đây là một người, không, đã không thể gọi là một người.
Mặt hắn tái nhợt, không chút biểu cảm, một đôi mắt trắng dã, trống rỗng, lạnh băng, mang theo một sự khát máu.
“Kẻ thất lạc?” Sắc mặt Mộc Phàm biến đổi rốt cuộc nhận ra đây là thứ gì.
Đây không phải là Kẻ thất lạc Từ Văn đã nhắc tới sao?
Cũng chính là Kẻ thất lạc đã tập kích đám người Lăng Sa, quả nhiên quỷ dị, nhìn thôi đã khiến người ta nổi da gà.
Bá!
Bóng dáng Kẻ thất lạc nhoáng lên, biến mất một cách quỷ dị trong rừng cây.
Mộc Phàm cảnh giác, đứng ở ngoài bìa rừng không tùy tiện tiến vào trong đó, bởi vì rừng cây trước mắt chính là một mảng Quái dị thụ.
Trong từng cái bướu thịt kia cất giấu nguy hiểm lớn lao.
Hô!
Đúng lúc này, một tiếng xé gió từ bên cạnh truyền đến, có bóng đen nhanh chóng đánh úp về phía Mộc Phàm.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Mộc Phàm xoay người nhảy lên, tránh khỏi bóng đen, thứ đánh lén đúng là một Kẻ thất lạc.
Hai tay hắn có vảy giáp, năm ngón tay sắc bén như đao, xẹt qua không khí phát ra từng tiếng xé gió bén nhọn.
“Ngao..” Hắn rít gào giống như dã thú, xoay người cấp tốc đánh tới.
Đối mặt với Kẻ thất lạc, Mộc Phàm không vội vã đánh chết mà là nhìn đối phương tấn công tựa như một đầu dã thú đánh mất bản thân.
Tránh đi vài lần, rốt cuộc thăm dò rõ ràng được Kẻ thất lạc này, sức mạnh tương đương với một võ giả Tiên thiên.
Phốc!
Một móng vuốt xẹt qua, gốc Quái dị thụ bên cạnh bị đục một lỗ hổng, từ bên trong thân cây bắn ra chất lỏng sền sệt màu xanh lục, ăn mòn mặt đất.
Còn hai móng vuốt của Kẻ thất lạc kia bốc khói, nhưng hắn cũng không có một chút thống khổ nào, ngược lại điên cuồng giết tới.
Đã biết rõ đối phương rồi, Mộc Phàm không né tránh nữa mà nện tới một quyền.
Phanh!
Chỉ nghe một tiếng vang, Kẻ thất lạc bay ra ngoài, nện vào một gốc một gốc Quái dị thụ, nạm vào bướu thịt cả người phát ra tiếng ăn mòn xèo xèo, khói trắng cuồn cuộn.
Hắn há mồm rít gào, giãy giụa muốn tiếp tục bò ra, không có cảm giác đau đớn, thân thể bị độc ăn mòn, cả người gồ ghề lồi lõm, dần chỉ còn lại xương cốt bò ra tới.
“Rốt cuộc là chuyện như thế nào?” Mộc Phàm hít hà một hơi.
Kẻ thất lạc trước mắt đã hóa thành một bộ xương, cả người bị ăn mòn đến máu thịt toàn bộ biến mất mà vẫn chưa chết đi, không có một chút cảm giác.
Rầm!
Ngay sau đó, Kẻ thất lạc ngã xuống, xương cốt tan rã một cách quỷ dị, hóa thành tro tàn phiêu tán, cuối cùng không còn tiếng động, chỉ để lại một cái đầu há miệng, mở ra đóng lại.
Nhìn thấy cảnh này, Mộc Phàm có chút kinh hãi, sức sống của Kẻ thất lạc quá cường đại, còn lại cái đầu mà vẫn đóng đóng mở mở muốn cắn người?
“Hệ thống, rốt cuộc những người này bị thứ gì ăn mòn, biến thành như vậy?”
Mộc Phàm ngưng trọng nhìn Kẻ thất lạc chỉ còn dư lại cái đầu, ánh mắt trống rỗng, nhìn rất khủng bố.
Chỉ nghe hệ thống giải thích: “Ký chủ, người này bị năng lượng vi rút đặc thù ăn mòn, hoàn toàn biến thành một con rối vật dẫn, đã không còn là chính mình.”
“Linh hồn đã biến mất, chỉ để lại bản năng của vi rút nguyên thủy.”
Câu trả lời của hệ thống giúp Mộc Phàm hiểu ra, Kẻ thất lạc chính là bị năng lượng của vi rút đặc thù nào đó ăn mòn, mất đi bản thân.
Bọn họ đã không còn là chính mình, chỉ có bản năng của vi rút, giống như là một loại dã thú tràn ngập tính công kích.
Hơn nữa, một khi người thường bị loại năng lượng quỷ dị này ô nhiễm ăn mòn, sẽ trở nên càng cường đại, càng quỷ dị, mà võ giả bị ô nhiễm càng lợi hại hơn.
Tóm lại loại vi rút này cực kỳ nguy hiểm, có thể ô nhiễm nhân loại, trước mắt mà nói trừ nhân loại ra, không thấy sinh vật khác bị ô nhiễm.
“Chẳng lẽ loại vi rút này chỉ có thể ô nhiễm nhân loại?” Mộc Phàm có nghi ngờ.
Hắn hỏi hệ thống: “Có thể rà quét mẫu vi rút trên người hắn hay không, có thể thu thập hoặc là có giải dược cứu bọn họ hay không?”
“Căn cứ theo bổn hệ thống rà quét, loại vi rút này thuộc về loài ngoại lai, nhân loại trên địa cầu cực kỳ dễ bị nhiễm.”
“Loại vi rút này tồn tại ở một nơi nào đó, có thể gọi chúng nó là một loại năng lượng, cũng có thể gọi là một loại vi rút nguyên thể, một khi nhân loại tới gần dễ dàng bị ô nhiễm.”
“Nếu ký chủ muốn thu thập mẫu vi rút nguyên thể này, trừ phi tìm được nơi phát ra loại vi rút này, vi rút trên người những Kẻ thất lạc không thể bị thu thập, một chết liền hóa thành tro tàn biến mất.”
Ngay khi Mộc Phàm trao đổi với hệ thống, đầu Kẻ thất lạc chậm rãi tan vỡ, hóa thành tro tàn, hoàn toàn biến mất.
Theo lời hệ thống nói, một khi bọn họ tử vong vi rút trong cơ thể lập tức liền tan thành mây khói, giống như chưa từng tồn tại.
“Hệ thống, còn có thể cứu chữa cho bọn họ sao?” Tâm tình Mộc Phàm có chút phức tạp.
Loại vi rút này thật là đáng sợ, nếu không có biện pháp cứu chữa, vậy mình cần phải cẩn thận, nếu không một khi bị nhiễm thật sự xong đời.
“Nếu ký chủ có thể tìm được một phần nhỏ loại vi rút này, hệ thống có thể phân tích ra phương pháp giải độc hữu hiệu.”
“Trên người ký chủ có một viên Giải độc đan vạn năng, có lẽ có hiệu quả nhất định, chỉ là không có mẫu vi rút cụ thể nên không có cách nào đo lường tính toán ra.”
Câu trả lời của hệ thống làm Mộc Phàm nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ cần có biện pháp liền tốt, miễn cho mình không cẩn thận nhiễm phải loại này vi rút lại không có biện pháp cứu chữa.
Ý của hệ thống là còn có thể có biện pháp giải cứu, nhưng mấu chốt là phải tìm được loại vi rút quỷ dị này.
Chúng nó vốn không tồn tại trên địa cầu, không thuộc về địa cầu, là loài ngoại lai, nhất định là theo giống loài ngoại lai xâm lấn đến địa cầu.
Đáng sợ nhất chính là loại vi rút này dễ lây nhiễm cho nhân loại trên địa cầu.
“Thật là phiền toái.” Mộc Phàm lẩm bẩm, nhìn rừng cây trước mắt.
Không biết bên trong ẩn giấu bao nhiêu Kẻ thất lạc, có bao nhiêu nhân loại gặp loại bị loại vi rút ngoại lai này xâm hại.
“Nếu không, bắt một tên tới thử hiệu quả của giải độc đan?” Mộc Phàm suy nghĩ có nên thử hay không.
Trên người hắn chỉ có một viên Giải độc đan vạn năng, suy nghĩ một lúc vẫn quyết định từ bỏ, tránh phiền toái khi mình bị nhiễm mà không có giải dược.
Vẫn nên giữ lại cho mình dùng, nghĩ vậy, Mộc Phàm quay trở về.
Trời đã tối rồi, ở lại sẽ rất nguy hiểm, bên ngoài không an toàn, về khu chờ quy hoạch số tám tạm thời nghỉ ngơi, chỉnh đốn một chút.
Sàn sạt...
Đang lúc Mộc Phàm muốn rời đi,, trong rừng cây đột nhiên truyền đến tiếng sàn sạt.
Mộc Phàm cả kinh, cảnh giác nhìn lại, thấy được trong bóng đêm có từng bóng dáng quỷ dị lặng yên xuất hiện, một cái nối tiếp một cái.
Đó là Kẻ thất lạc, số lượng không ít.
“Rống!”
Đột nhiên có một tiếng rít gào, như dã thú rống lên, kinh động khắp nơi, từ trong rừng cây lập tức có lượng lớn Kẻ thất lạc chui ra.
Vèo!
Một bóng đen lao thẳng tới trước mặt, Mộc Phàm không cần suy nghĩ tung một quyền, nhưng ngay sau đó nhanh chóng ngừng lại.
“Ngươi...”
Khi hắn thấy rõ gương mặt Kẻ thất lạc trước mặt, đôi mắt trừng to, biểu tình tức khắc thay đổi.