Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 124: Quái dị thụ

Chương Trước Chương Tiếp

Khu vực phía nam phế tích, có rất ít người sinh tồn.

Mộc Phàm đi tới nơi này, gặp được những người sống ở đây, mỗi người đều có vẻ sợ hãi, lo lắng cùng bất an.

Gặp nhiều lần tập kích, mọi người nơi này chắc chắn sẽ hoảng loạn rồi.

Mộc Phàm thấy từng mảnh đồng ruộng đã được gieo trồng.

Có lẽ đây là một trong số ít những nơi nơi sản xuất ra lương thực trong khu phế tích.

Có không ít người cải tạo ra những tòa nhà cũ thành từng tầng từng tầng đất gieo trồng, trồng trọt các loại rau dưa trái cây.

Đương nhiên, gieo trồng ở chỗ này rất nguy hiểm, dễ dàng hấp dẫn các loại yêu thú đến tập kích.

Dù sao có một ít yêu thú thích ăn các loại rau dưa trái cây, nhân loại gieo trồng khai khẩn ở đây tất nhiên sẽ hấp dẫn các loại động vật biến dị cùng yêu thú tới quấy nhiễu.

Có vài yêu thú ăn thịt người, có vài yêu thú ăn chay, thật ra rất bình thường, giống như nhân loại ăn thịt, ăn rau.

Chẳng qua bất đồng chủng tộc, có cách nhìn khác nhau, yêu thú cho rằng ăn người là chuyện bình thường, nhân loại cho rằng ăn thịt là rất bình thường.

Ai đúng ai sai cũng không có ý nghĩa, đều là vì sinh tồn.

“Hẳn là nơi này.”

Không bao lâu, Mộc Phàm đi vào một khu kiến trúc bỏ hoang.

Nơi này chính là chỗ đám người Lăng Sa bị tập kích, vẫn còn thấy được một vài vết máu khô.

Trên phòng ốc cũ nát xung quanh phủ đầy các loại rêu, rậm rạp trải rộng tầng tầng, còn có một ít nấm nhỏ hồng hồng xanh xanh.

Những thứ này gọi là chân khuẩn, chân khuẩn biến dị, chứa kịch độc, thậm chí trong không khí còn lơ lửng từng hạt bụi xanh hồng.

Mộc Phàm vừa thấy lập tức ngưng thở, hiển nhiên là phấn kịch độc do chân khuẩn tản ra, một khi hút vào sẽ gây tê liệt thần kinh trung ương.

“Lăng Sa chết ở nơi này sao?”

Mộc Phàm đứng trong phế tích, yên lặng quán sát bốn phía, cảm ứng được một hơi thở còn sót lại.

Ở trung tâm khu kiến trúc có một hố nước thải thật lớn, rộng mấy chục mét, bên trong tràn ngập nước thải màu xanh đậm.

Nước còn nổi bong bóng, bong bóng vỡ ra có khí màu xanh lục bốc lên, cũng là khí độc.

Xem xét bốn phía, không có phát hiện thứ gì hữu dụng.

Mộc Phàm vừa quan sát vừa đi tới gần hố nước thải, đang muốn tiến thêm một bước để xem.

Rầm!

Đột nhiên, hố nước thải nổi sóng lớn, từ bên trong có một thứ gì đó màu xanh đậm lao ra, mở mồm to cắn tới Mộc Phàm.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Mộc Phàm nhảy về sau, ở giữa không trung thấy rõ quái vật lao ra từ hố nước thải này.

Quái vật có diện mạo dữ tợn, cả người màu xanh đậm, được phủ kín bởi dịch nhầy ghê tởm, mọc đầy các xúc tu nhỏ, đầu tựa như một con bạch tuộc, hàm răng với vô số răng sắc bén.

“Tìm chết!”

Mộc Phàm hừ lạnh, nhanh chóng rơi xuống, một chân đạp đầu quái vật, phanh, nháy mắt dẫm nát nhừ.

Đầu quái vật tan nát, dịch nhầy tung tóe, chất lỏng xanh đậm vẩy ra bốn phía, ăn mòn mặt nền xung quanh, phát ra tiếng xèo xèo.

“Thật ghê tởm.” Mộc Phàm chán ghét đá văng quái vật đã chết.

Ánh mắt dừng ở hố nước thải trước mắt, bên trong lại có loại quái vật ghê tởm này, không biết còn có bao nhiêu con.

Không chờ hắn suy đoán, liền thấy hố nước thải nổi lên vô số bong bóng màu xanh lục, tiếp theo từ bên trong lại có một cái đầu xanh đậm ngoi lên.

Giống như quái vật vừa bị Mộc Phàm dẫm chết, trừng mắt hai con mắt xanh mượt nhìn Mộc Phàm, mở miệng rộng phát ra từng tiếng thét chói tai.

“Tê...”

Rầm!

Bọt nước văng khắp nơi, có quái quật lao ra khỏi mặt nước, nhanh như chớp cắn tới Mộc Phàm.

Chỉ tiếc Mộc Phàm càng nhanh hơn, lắc mình tránh đi, nhẹ nhàng dừng trên một vách tường đổ cách đó không xa, nhìn xuống hố nước thải.

“Các ngươi làm ta cảm thấy ghê tởm.”

Mộc Phàm có chút chán ghét những quái vật ghê tởm này, giơ tay vung lên, liền thấy một ngọn lửa màu tím bốc lên.

Oanh!

Ngay sau đó lửa tím nở rộ quét xuống, hướng tới hố nước thải.

Biển lửa đầy trời ầm ầm ầm đâm vào hố nước thải, thiếu đốt kịch liệt làm nước thải bốc hơi.

“Tê...”

Trong hố nước thải truyền đến từng đợt tiếng kêu thê lương, từng con quái vật quái dị đáng sợ không ngừng giãy giụa dưới ngọn lửa, kêu thảm thiết.

Rất nhanh những quái vật này đều bị thiêu thành tro tàn, ngọn lửa trực tiếp thiêu chết hết tất cả, nước thải có độc cũng bốc hơi sạch.

Khi nước thải khô cạn, lửa tím đầy trời cuốn trở về, thu vào trong cơ thể Mộc Phàm, biến mất không thấy.

Lần đầu tiên lực sát thương cường đại của ngọn lửa vĩnh hằng được bày ra.

Hiệu quả a, Mộc Phàm rất hài lòng, ở trong nước vẫn có thể bùng cháy, lực sát thương kinh người.

“Trời sắp tối.”

Mộc Phàm ngẩng đầu nhìn mặt trời đỏ rực đang dần dần hạ xuống.

Hắn dạo một vòng ở chỗ này, không có điều tra được bất kỳ thứ gì hữu dụng, có lẽ Lăng Sa thật sự chết không toàn thây.

Mộc Phàm mang theo chút phiền muộn, định xoay người rời đi.

Bá!

Đột nhiên, một bóng đen chợt lóe rồi biến mất.

“Hả?”

Đang đắm chìm trong suy nghĩ, Mộc Phàm đột nhiên cảm giác có điều khác thường, cảm nhận được bóng đen chợt lóe qua, hắn lập tức bừng tỉnh.

“Có cái gì đó.”

Mộc Phàm rùng mình, nháy mắt đuổi theo.

Vèo!

Hắn trực tiếp lắc mình nhảy lên không, dẫm lên phế tích, nhanh chóng đuổi theo.

Bóng đen kia có tốc độ cực nhanh, không ngừng xuyên qua phế tích, giống như u linh khiến người ta khó có thể bắt giữ tung tích.

Mộc Phàm một đường theo sát, nhanh chóng đuổi theo.

Lúc này, màn đêm dần dần buông xuống, mặt trời xuống núi, bóng tối bao phủ mặt đất, một hơi thở lạnh mát tràn ngập trong không khí.

Vào đêm tối, không khí trở nên âm u lạnh lẽo, khiến người ta rùng mình.

Hưu!

Bóng đen nhanh chóng ẩn hiện, chớp mắt xuyên qua từng khu kiến trúc, nhưng Mộc Phàm đằng sau đuổi theo không bỏ.

Hai người một trước một sau xuyên qua phế tích, chạy ra khỏi khu chờ quy hoạch số tám, đi tới một rừng cây rộng lớn quái dị.

Mộc Phàm đột nhiên ngừng lại.

Hắn nhìn rừng cây trước mắt, từng cây to có trông rất kỳ quái, thân cây tựa như có một đám khối u phồng lên, mọc đầy ra cành lá xanh thẫm.

“Tích... Quái dị thụ: Giống loài xâm lấn ngoại lai, một loại cây mọc bướu, chất lỏng trong thân cây chứa đựng kịch độc, có thể ăn mòn sắt thép.”

Nghe trí tuệ nhân tạo nhắc nhở, Mộc Phàm đã biết lai lịch của những cây cối quỷ dị này.

Đây là một loại thực vật ngoại lai xâm lấn, Quái dị thụ, thân cây có bướu, cành lá sum xuê, còn có kịch độc có thể ăn mòn sắt thép.

Nhưng nó có một lợi ích đó là có thể tinh lọc một ít nguyên tố, được ứng dụng ở nhiều mặt.

“Quái dị thụ sao, hình như chỗ có nó liền có Thiên tinh mộc a?.”

Ánh mắt Mộc Phàm sáng ngời, nhớ tới trong tin tức Tiểu Linh từng cung cấp có ghi chép, gần Quái dị thụ có Thiên tinh mộc.

Quả nhiên ở cách đó không xa, Mộc Phàm thấy một gốc cây tương đối nhỏ, cắm rễ cạnh Quái dị thụ, thân cây đỏ sậm, bề mặt lập loè từng điểm sáng.

Đây là Thiên tinh mộc, thân cây có từng điểm sáng như sao trời, chính là tài liệu luyện khí tốt, cũng là thực vật ngoại lai.

“Quả nhiên là Thiên tinh mộc, nhưng bóng đen vừa rồi là cái gì?”

Tuy Mộc Phàm vui vẻ khi thấy Thiên tinh mộc nhưng lại trước sau vẫn duy trì cảnh giác.

Bóng đen hắn đuổi theo tới đây là sinh vật gì, chẳng lẽ ẩn giấu trong rừng cây kỳ quái này?

Xẹt!

Ngay sau đó, trong rừng cây có bóng đen xuất hiện, khiến cho Mộc Phàm chú ý, cảnh giác nhìn lại.

Chỉ thấy trong rừng cây có nhiều bóng đen lúc ẩn lúc hiện, một hơi thở âm u lạnh lẽo tràn ngập, khiến người ta nổi da gà.

Ánh mắt Mộc Phàm tập trung nhìn kỹ, khi thấy rõ bòng đen, khuôn mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 33%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)