Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 123: Khu quy hoạch thứ mười

Chương Trước Chương Tiếp

Oanh!

Trong phế tích, một đống toà nhà cũ nát bị nâng lên, kinh động đám người xung quanh.

Mọi người sôi nổi nhìn qua, thấy được một màn được cực kỳ chấn động.

Chỉ thấy một thanh niên dùng hai tay khiêng đống đổ nát lên, mọi người xem mà ngây ngẩn.

“Mộc Phàm?” Từ Văn kinh hãi nhìn lại, hai mắt trừng lớn.

Một đám đội viên cũng trừng mắt, nhìn bóng dáng nhỏ bé của Mộc Phàm nâng một đống đổ nát, bay thẳng đến nơi xa ném đi.

Một tiếng ầm, mặt đất chấn động.

Trong bụi mù, Mộc Phàm nhảy vào phế tích, ném bay một mảng gạch chắn ngang, thấy được một bóng dáng gầy yếu bị nhốt trong không gian nhỏ.

Đó là một bé trai, thân thể gầy yếu, cuộn tròn ở một cái khe hở, bởi vậy may mắn tránh được một kiếp.

Thông thường bị chôn ở dưới phế tích rất khó cứu, nhưng Mộc Phàm dùng hành động thực tế phô bày cái gọi là sức mạnh.

Một đống tòa nhà cũ nát có nặng cỡ nào a, trực tiếp nâng lên vứt đi, đây đã không phải chuyện người bình thường có thể làm, thực lực mạnh quá mức.

Từ Văn cùng các đội viên đều ngây người, những người khác cũng tràn đầy khiếp sợ nhìn Mộc Phàm.

Răng rắc!

Vì Mộc Phàm dời một mảng gạch lớn đi nên xung quanh có dấu hiệu sụp đổ.

“Mau, mau cứu người.”

Rất nhanh, Từ Văn tỉnh táo lại, chạy như bay qua tới, nhảy xuống ôm bé trai kia ra.

Mộc Phàm từ phía dưới nhảy lên, phế tích ầm ầm sụp xuống, hoàn toàn vùi lấp.

Nhìn bé trai được cứu thoát, tâm tình Mộc Phàm có chút chua xót.

Hắn là người địa cầu hiện đại xuyên tới đây, sinh hoạt ở niên đại hoà bình, tự nhiên không trải qua tình cảnh tai nạn thế này.

Thậm chí hắn không cách nào tưởng tượng được nhân loại sau Đại tai biến làm sao chịu đựng, đã trải qua bao nhiêu trận chém giết mới có thể sinh tồn.

“Con của ta, ngươi không có việc gì, thật tốt quá.”

Lúc này, có một phụ nữ lấm lem từ chạy ra, nghiêng ngả lảo đảo, ôm chặt bé trai kia gào khóc.

Nhìn hai người ôm nhau khóc ròng, trong lòng Mộc Phàm rất hụt hẫng.

Tai nạn, làm nhân loại mất mát quá nhiều, nhưng đồng thời cũng kích phát tiềm lực của nhân loại, không ngừng bộc phát ra.

Vì tiếp tục sinh tồn, nhân loại bộc phát ra tất cả tiềm lực, mới có thể từng bước thoát khỏi tai nạn, thành lập văn minh cùng trật tự mới.

“Cảm ơn, cảm ơn các ngươi.”

Nữ nhân kia dập đầu cảm tạ, lại bị hai gã đội viên kéo lên.

Cảnh này dừng ở trong mắt vô số người, có người có yên lặng rơi nước mắt, có đau thương khóc thút thít.

Trong khu phế tích này có quá nhiều người.

Người sinh sống nơi này sớm chiều khó giữ được mạng, không có một nơi an toàn thì lúc nào cũng có khả năng bị yêu thú tập kích.

Dù khu thứ tám phái tới không ít người giúp đỡ, đáng tiếc chung quy là muối bỏ biển.

“Ai...”

Nhìn đến cảnh này, Từ Văn cũng thở dài, có chút chua xót.

Mộc Phàm an ủi: “Đừng lo lắng, nhân loại chúng ta sẽ khá lên.”

“Hy vọng là vậy đi.” Từ Văn lắc đầu, tâm tình nặng nề.

Nhìn thấy hắn như vậy, Mộc Phàm biết hắn đã nhìn thấy cảnh như thế này nhiều rồi, thậm chí có thể nói là có chút tuyệt vọng, không nhìn thấy hy vọng.

Chín khu quy hoạch tương đối an toàn, nhưng các khu chờ quy hoạch cùng vô số nhân loại sớm chiều khó giữ được, ngày đêm chịu yêu thú xâm hại.

Loại tình huống này vẫn không có biện pháp cải thiện, nguyên nhân căn bản ở chỗ thực lực nhân loại vẫn yếu ớt, hơn nữa căn cơ quá cạn.

Một là không đủ tài nguyên, không thể tu sửa càng nhiều khu quy hoạch an toàn.

“Ngươi không biết đâu, ta đã thấy rất rất nhiều người chết ngay trước mặt, lại bất lực, thấy một đám chiến hữu, bằng hữu ngã xuống trước mắt lại không thể làm gì, cái loại cảm giác vô lực này vĩnh viễn không thể quên được.”

Từ Văn lẩm bẩm tự nói ra đau khổ sâu trong lòng.

Lời hắn nói làm Mộc Phàm nhớ tới Lăng Sa đã chết, toàn bộ tiểu đội bị diệt ở nơi này.

Tiểu đội của Từ Văn chính là thay thế tiểu đội Lăng Sa đóng giữ nơi này, giữ gìn an toàn.

“Chỉ có tiểu đội các ngươi ở chỗ này sao?”

Mộc Phàm nhíu mày, chỉ có một tiểu đội làm sao có thể duy trì được?

Từ Văn lắc đầu nói: “Không phải, chúng ta thuộc một trung đội, gồm mười tiểu đội, mục đích chính là thành lập khu an toàn tạm thời ở chỗ này.”

“Khu an toàn tạm thời?” Mộc Phàm kinh ngạc.

Xem ra cao tầng khu thứ tám có động tác, muốn thành lập một ít khu an toàn tạm thời.

“Đúng vậy.” Từ Văn gật gật đầu, phấn chấn nói: “Bên trên đưa ra văn kiện cùng mệnh lệnh, muốn ở mỗi khu chờ quy hoạch thành lập một khu an toàn tạm thời.”

“Cái gọi là khu an toàn tạm thời chính là một khu vực trú đóng tương đối an toàn, có thể ngăn cản một ít yêu thú bình thường tập kích.”

Từ Văn nói tới đây, vẻ mặt hơi u ám: “Không có biện pháp nào khác, vì tài nguyên hữu hạn nên không cách nào quy hoạch khu sinh tồn thật sự.”

“Chỉ có thể tạm thời thành lập một ít khu an toàn nhỏ, cũng coi như là một loại che chở tạm thời, ít nhất còn có một chút an toàn.”

Vừa nói ra Mộc Phàm liền hiểu.

“Đúng rồi, con Đại địa ma hùng này ngươi tính xử lý như thế nào?” Từ Văn chỉ vào thi thể ma hùng nói.

Hiện tại hắn vẫn còn chút khiếp sợ, có nhận thức mới về Mộc Phàm, ngay từ đầu còn không biết Mộc Phàm ra sao.

Hiện tại đã biết, thì ra là một cao thủ, trách không được đội trưởng Võ Cương tôn sùng hắn như thế.

“Gia hỏa này giao cho các ngươi xử lý đi.” Mộc Phàm suy nghĩ rồi cười nói.

Hắn trực tiếp giao thi thể Đại địa ma hùng này cho đám người Từ Văn xử lý, xem như cho bọn hắn.

“Cho chúng ta?” Từ Văn kinh ngạc.

Mộc Phàm mỉm cười nói: “Người một nhà, thi thể một yêu thú mà thôi, thay ta hỏi thăm Võ đội, có thời gian sẽ đi gặp hắn.”

“Được, ta nhất định chuyển lời, cảm ơn huynh đệ.” Từ Văn kích động.

Một con Đại địa ma hùng cấp tông sư a, đối với bọn họ mà nói là thu hoạch lớn, nếu không có Mộc Phàm, bọn họ sẽ tổn thất thảm trọng.

Mộc Phàm cười cười không để ý, một thi thể ma hùng cấp tông sư thôi, trên người hắn còn có một thi thể Hàn băng thứ xà cấp Siêu phàm đây.

Còn có cả đống thi thể dị thú thi chưa xử lý, xem như đưa ân tình.

“Đúng rồi huynh đệ, khu an toàn tạm thời quy hoạch ở mười lăm dặm về phía đông, nơi đó đang xây dựng, ngươi có thể đi nhìn xem.”

Từ Văn nhớ tới, chỉ rõ một phương hướng.

“Được, đa tạ.” Mộc Phàm gật gật đầu, cũng nhớ tới gì đó, hỏi: “Đúng rồi, có thể chỉ cho ta chỗ lúc trước Lăng Sa gặp nạn hay không?”

Nghĩ đến đây, Mộc Phàm trực tiếp dò hỏi.

Từ Văn vừa nghe sửng sốt, mới nói nói: “Nơi Lăng Sa bị tập kích ở ngoài ba mươi dặm phía nam, nơi đó từng bị quét sạch một lần, nhưng vẫn rất nguy hiểm.”

“Huynh đệ, đặc biệt nhắc nhở ngươi một chút, tới buổi tối phải thật cẩn thận, một khi trời tối, bên ngoài có Kẻ thất lạc du đãng, đụng phải liền gặp nguy hiểm.”

Từ Văn cẩn thận nhắc nhở một câu.

Hắn suy nghĩ, nhỏ giọng nói: “Huynh đệ, cho ngươi biết một tin tức, ta nghe nói bên trên có một kế hoạch lớn vào tháng sau, muốn lựa chọn một khu quy hoạch tạm thời tiến hành quy hoạch trọng điểm, thành lập khu quy hoạch thứ mười.”

“Khu quy hoạch thứ mười sao?” Mộc Phàm nghe xong như suy tư gì đó.

Nếu tin tức này là sự thật, đó chính là một cơ hội, hắn kêu lão tổ Mộc gia đi đấu thầu, xem ra có cơ hội rất lớn.

Mộc Phàm cười cười, vấn đề này ẩn chứa nhiều cơ hội kinh doanh, không chỉ là kiếm tiền, còn có rất nhiều cơ hội, như phân chia quyền lợi ở khu quy hoạch mới.

Có lẽ Mộc gia có thể phân một chén canh, hắn cũng có thể được nhiều chỗ tốt hơn.

Nghĩ vậy, Mộc Phàm cười nói: “Cảm ơn tin tức của ngươi, thi thể ma hùng này các ngươi nhanh xử lý, ta đi bên kia nhìn xem.”

“Được, cảm tạ huynh đệ, hôm nào mời ngươi uống rượu.”

Từ Văn hưng phấn đi xử lý thi thể ma hùng, đây chính là thu hoạch lớn a.

Mộc Phàm mỉm cười, có đôi khi tùy tay đưa tặng ân tình, sẽ có thu hoạch không tưởng.

Hắn nhìn xung quanh một vòng, rồi xoay người rời khỏi, đi về phía nam, nơi đó là chỗ đám người Lăng Sa đã gặp nạn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 33%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)