Vừa ra xa khu thứ tám, đập vào mằt chính là một mảnh hoang vắng.
Cát vàng khắp nơi, cảnh tượng hoang vu mênh mông vô bờ, hoàn toàn đảo lộn nhận thức của Mộc Phàm.
Từ trong xe nhìn ra, bốn phía toàn là cát vàng, hoàn toàn khác biệt một trời một vực với sinh thái địa cầu mà Mộc Phàm quen thuộc.
Quan trọng nhất chính là trên bầu trời có một mặt trời đỏ rực, có vẻ to hơn một chút.
Cảnh tượng giống như địa cầu trở nên hoang vu, ngẫu nhiên có thể thấy một hai loại cây kì lạ, có một vài bụi cây thấp bé.
Nhưng loài thực vật này hắn chưa từng thấy qua.
Trong lúc nhất thời Mộc Phàm có chút ngây ngốc, ngơ ngác nhìn cảnh tượng bên ngoài, không giống mình tưởng tượng chút nào.
Hắn còn thấy trên mặt đất có một đám hố to hố nhỏ, nhìn qua giống như bị thiên thạch va chạm.
“Những hố đó từ đâu ra?”
Mộc Phàm thuận miệng vừa hỏi.
Không ngờ tới tài xế nhìn mấy cái hố bên ngoài cửa sổ, sau đó lái xe bay ngang qua một cái.
“Ngươi nói những cái hố này sao, ta nghe nói là lưu lại sau Đại tai biến, cuộc chiến Thiên trụy.”
Hắn nhỏ giọng giải thích, nói một số tin tức mình biết, các tin vỉa hè, nhưng lại không có lời giải thích từ chính phủ.
Không rõ là vì sao, phía chính phủ không có nói bất kỳ điều gì, thậm chí trong sách giáo khoa cũng không có ghi chép bất kỳ thông tin gì về nguyên nhân dẫn đến Đại tai biến.
Cũng chẳng ghi chép nhiều, không biết là đang giấu giếm điều gì, chỉ có một ít sự kiện lớn được ghi lại.
Như cuộc chiến Thiên trụy.
“Cuộc chiến Thiên trụy?”
Mộc Phàm lẩm bẩm tự nói, căn cứ theo sách giáo khoa lịch sử trong trường học ghi chép.
Ba trăm năm trước, nhân loại địa cầu gặp Đại tai biến, đó là lần đầu tiên nhân loại triển khai đại chiến cùng sinh vật ngoại lai.
Gọi là cuộc chiến Thiên trụy.
Trận chiến ấy thảm đến mức nhân loại gần như bị diệt sạch, đánh hơn một trăm năm mới chậm rãi kết thúc, cuối cùng đoạt lại một ít lãnh địa sinh tồn.
Bởi vậy mới xuất hiện một loạt khu quy hoạch, chính là một loại căn cứ phòng ngự nhân loại xây dựng sau Đại tai biến.
“Chuyện mấy trăm năm trước có rất ít người nhớ rõ, người sống sót khi đó đều là người đã trải qua trận đại chiến kia.”
“Ai, ta từng nghe ông nội của ta nói, trận chiến ấy nhân loại gần như tuyệt chủng.”
Tài xế có chút sợ hãi, giống như biết chút bí ẩn nào đó.
Về sau vì sao địa cầu có thể từng bước khôi phục lại cũng không có một chút ghi chép, nhưng có rất nhiều phiên bản lưu truyền.
Có phiên bản là nhân loại thiếu chút nữa chết sạch nhưng đột nhiên có người ngoại lai cường đại tiến đến chi viện, đánh lùi kẻ xâm lấn.
Cũng có phiên bản là thần linh địa cầu buông xuống, trợ giúp nhân loại đánh bại kẻ xâm lấn, hơn nữa thành lập một loạt căn cứ sinh tồn.
Còn có phiên bản càng kỳ quái hơn, các phiên bản lưu truyền rộng rãi, thật thật giả giả khó có thể phân rõ.
Có lẽ chỉ có những người sống sót năm đó mới biết rõ chân tướng.
Mộc Phàm nghĩ tới một người, lão tổ Mộc gia, có lẽ lão biết một ít chân tướng về Đại tai biến cùng cuộc chiến Thiên trụy năm đó.
Hoặc là vị quản lý khu thứ tám kia, tháng sau liền là đại thọ ba trăm năm mươi tuổi, chắc chắn là người đã trải qua Đại tai biến, trải qua cuộc chiến Thiên trụy.
“Các ngươi lái xe ở ngoài này thường xuyên gặp phải yêu thú sao?”
Mộc Phàm mở miệng hỏi.
Chỉ thấy sắc mặt lái xe căng thẳng, ngưng trọng nói: “Thường xuyên gặp được, còn phải nói sao, trái tim đều muốn lọt ra ngoài.”
“Ta nói thật cho ngươi biết, một khi gặp được yêu thú cường đại, chúng ta gần như không có bất kỳ cơ hội chạy trốn nào, tỉ lệ tử vong gần trăm phần trăm.”
“Ta có rất nhiều đồng nghiệp, đều là chết ở bên ngoài, bị yêu thú tập kích, cả người lẫn xe đều bị xé thành mảnh nhỏ, rất thảm.”
Nói đến đây, hắn cười khổ thở dài.
Đây là chuyện không có biện pháp nào tránh né, vì cuộc sống nên dù nguy hiểm cũng phải làm, bởi vì trong nhà có người cần được nuôi sống a.
Làm một nam nhân, trụ cột trong nhà, ngươi không chống ai chống giúp ngươi?
“Chờ ta tích góp đủ tiền, liền mua một căn nhà trong khu thứ tám, để thê tử cùng nhi tử của ta đều có thể an toàn sinh sống.”
Vẻ mặt của tài xế đột nhiên chuyển sang đầy khát khao nói, khiến Mộc Phàm sửng sốt.
Lúc này hắn mới phát hiện, thì ra tài xế không ở trong khu quy hoạch mà là ở khu chờ quy hoạch.
Nghĩ vậy, Mộc Phàm hỏi: “Đại thúc, ngươi ở khu chờ quy hoạch sao?”
“Đúng nha, không có tiền, chỉ có thể ở khu chờ quy hoạch, nơi đó tương đối an toàn hơn một chút.”
Hắn cười nói, nhưng trong nụ cười lại có chút chua xót.
Hắn giải thích: “Thật ra khu chờ quy hoạch chính là khu số ít nhân loại tụ tập mà không có phòng ngự, có rất nhiều khu cải tạo lại từ thành thị của thời đại cũ.”
“Có rất nhiều khu thành lập trong phế tích thời đại cũ, mỗi người đều chờ mong có thể có người tiến đến quy hoạch những khu vực này, thành lập trạm năng lượng, tu sửa lá chắn năng lượng, tạo thành một loạt khu quy hoạch mới.”
“Ước mong lớn nhất của chúng ta chính là có một hoàn cảnh sinh tồn yên ổn, mỗi ngày không cần lo lắng sợ hãi.”
“Ngươi không biết đâu, có rất nhiều lần ta tận mắt nhìn thấy một ít yêu thú cường đại xâm nhập khu chờ quy hoạch, đại khai sát giới, giết chết rất nhiều người.”
Tài xế tựa như súng máy bắn liên hồi, nói không ngừng.
Nhưng Mộc Phàm không cảm thấy phiền chán chút nào, ngược lại cảm thấy hứng thú khi nghe hắn nói, thật sự biết được không ít tin tức hữu dụng.
Nghiêm khắc mà nói, khu chờ quy hoạch chính là các khu vực còn chưa tu sửa phòng ngự, không có năng lực tu sửa trận pháp năng lượng.
Khu thứ tám có hệ thống phòng ngự hoàn chỉnh, có thủ vệ cường đại, mới được xem là một khu quy hoạch an toàn.
Như các khu chờ quy hoạch, một khi được thế lực lớn coi trọng, bỏ ra công sức thành lập hệ thống phòng ngự hoàn chỉnh là có thể trở thành một khu quy hoạch thật sự.
An toàn, ổn định.
Nhưng muốn tu sửa hoàn chỉnh hệ thống phòng ngự không phải là chuyện đơn giản, chỉ mỗi chuyện tài liệu khan hiếm đã là vấn đề lớn rồi.
Bố trí trận pháp, tu sửa tường năng lượng phòng ngự cần hao phí nhiều công sức của cải, thậm chí tài liệu bố trí trận pháp cũng không có trên địa cầu.
Những tài liệu này chỉ có đi dị vực mới tìm được, cho nên khai phá dị vực mới có thể đạt được những tài nguyên cung cấp cho nhân loại sử dụng.
Nhưng dị vực cũng rất nguy hiểm, cho nên các loại tài liệu, tài nguyên quý hiếm trở thành nan đề hạn chế nhân loại phát triển.
Nếu có đủ tài liệu, có đủ nhân tài trận pháp thì có thể tu sửa càng nhiều trận pháp phòng ngự, bắt đầu phát triển một loạt khu quy hoạch.
“Khó a.” Mộc Phàm rốt cuộc ý thức được tình cảnh gian nan của nhân loại.
Luôn sinh hoạt trong khu thứ tám, không thể trải nghiệm cuộc sống bấp bênh bên ngoài, thậm chí sớm chiều khó giữ được mạng, lúc nào cũng lo lắng yêu thú tập kích.
Mộc Phàm bỗng nhiên cảm giác có phải mình nên làm gì đó hay không, giống như thành lập một khu quy hoạch khổng lồ?
Nghĩ vậy, Mộc Phàm bỗng có một phương hướng, trong lòng yên lặng suy xét tính khả thi.
Bởi vì hắn có hệ thống, chỉ cần nạp tiền là có thể lĩnh ngộ trận pháp đến cấp độ cực cao.
Thậm chí lập tức trở thành trận pháp tông sư, chỉ cần có tiền, chỉ cần có đủ tài liệu là có thể chế tạo ra một cái trận pháp phòng ngự cường đại.
“Lão gia tử, đi đấu thầu một cái hạng mục khai phá khu chờ quy hoạch.”
Mộc Phàm suy nghĩ, trực tiếp dùng di động gửi một tin nhắn.
Lúc này, trong từ đường Mộc gia, lão tổ Mộc gia đang yên lặng tiềm tu bỗng nhúc nhích, lấy ra một cái di động.
“Đấu thầu khai phá khu chờ quy hoạch sao?”
Lão tổ mở to hai mắt, thấy là Mộc Phàm gửi, có chút kinh ngạc cùng khó hiểu.
Ánh mắt hắn lập loè, không có một chút do dự, trực tiếp đứng dậy biến mất khỏi nơi này.
Rất nhanh, từ Mộc gia truyền ra một tin tức kinh người, lão tổ Mộc gia xuất quan.
Một tin nhắn của Mộc Phàm trực tiếp đẩy lão tổ Mộc gia ra, nháy mắt kinh động toàn bộ Mộc gia, thậm chí khiến khắp nơi chú ý.
Mộc Phàm cũng không biết rõ một câu của mình khiến cho lão tổ Mộc gia trịnh trọng như vậy, tự tới xử lý.
Có thể thấy được địa vị của Mộc Phàm trong mắt lão tổ Mộc gia.
Hưu!
Lúc này, Mộc Phàm đang ngồi xe bay, bay xuyên qua một vùng cát, thấy phía trước một mảng kiến trúc san sát.
Đó là một khu phế tích.
“Phía trước chính là khu chờ quy hoạch số tám.”
Quả nhiên, tài xế chỉ tay về phía trước, nơi đó chính là khu chờ quy hoạch số tám, một phế tích thành thị thời đại cũ.
“Ngao...”
Vừa mới bay vào nơi này, liền nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng rít gào khủng bố, tài xế sợ tới mức mặt như màu đất.
“Không tốt, có yêu... Yêu thú.”
Hắp bắp kêu to, vừa tới liền gặp phải yêu thú sao?
Mộc Phàm cũng kinh ngạc, giương mắt nhìn lên, trong phế tích có khói đen nồng đậm bốc lên, có yêu thú đáng sợ đang tấn công.