Trong mật thất, một mình Mộc Phàm nhìn hộp kim loại trong tay phát ngốc.
“Hệ thống, lời hắn nói là thật sao?”
Đến bây giờ Mộc Phàm vẫn khó có thể tin được, sự tình cẩu huyết như vậy sẽ phát sinh trên người mình a?
“Ký chủ, bổn hệ thống theo ngươi xuyên tới đây vẫn luôn ngủ say, cũng không biết rõ thân phận thật sự của thân thể này.”
Hệ thống trả lời khiến Mộc Phàm câm nín, vậy liền không cách nào biết rõ rồi.
“Nhưng căn cứ theo bổn hệ thống tính toán và đưa ra kết luận, lời Mộc Hùng nói có chín phần chân thật, hắn không nói dối.”
Nghe lời này, Mộc Phàm có chút dở khóc dở cười, việc này khiến thân phận hiện tại của mình trở nên lúng túng.
Không nghĩ tới mình lại là tu hú chiếm tổ, nghĩ thôi liền cảm thấy buồn bực.
Hiện tại sự tình đã được làm rõ, kế tiếp Mộc Phàm nên đi con đường nào, tiếp tục lưu lại Mộc gia hay là như thế nào, trong lúc nhất thời có chút mờ mịt.
“Hệ thống, ta nên làm như thế nào?” Mộc Phàm có chút ngây ngốc, trong lòng mờ mịt.
Chỉ nghe hệ thống trả lời: “Ký chủ, ngươi không cần chấp nhất với thân phận này, ngươi đã quên chính mình là xuyên tới đây sao, có thân phận hay không thân phận thật ra không quan trọng.”
“Chỉ cần thực lực đủ cường đại, nạp tiền nhiều hơn, sớm muộn gì cũng có một ngày có thể biết tất cả chân tướng.”
Nghe hệ thống nói, Mộc Phàm thiếu chút nữa hộc máu, hai ba câu không rời nghề chính là ngươi.
“Cũng đúng, ta xuyên qua, chủ nhân của thân thể này có thân phận gì cũng không có liên quan nhiều đến ta a.”
Mộc Phàm hít sâu một hơi làm mình bình tĩnh lại.
Quản hắn có thân phận gì, chính mình xuyên qua, là khách nhập cư trái phép, có hệ thống thì sợ cái gì, quan tâm thân phận làm gì.
“Ta xem bên trong có cái gì?” Mộc Phàm mang theo vài phần tò mò.
Nói đến cũng kỳ quái, Mộc Hùng trăm phương nghìn kế cũng không thể mở hộp ra, ở trong tay Mộc Phàm liền nhẹ nhàng mở ra.
Răng rắc!
Mộc Phàm nhẹ nhàng nhấn một chỗ lồi trên hộp kim loại, trông giống một cái chốt mở, răng rắc, bề mặt hộp lóe lên nhiều hoa văn.
Tiếp theo liền mở ra, dễ dàng như vậy khiến Mộc Phàm có chút ngạc nhiên, quá đơn giản a?
Mộc Hùng còn nói không cách nào mở, xem ra, thật sự chỉ có một nhân tài như Mộc Phàm mới có thể mở hộp.
Hắn chậm rãi mở, thấy bên trong có một vật.
“Đây là cái gì?”
Nhìn đồ vật trong hộp, Mộc Phàm kinh ngạc, nhẹ nhàng cầm lấy xem xét, nó lớn bằng bàn tay, nhìn như là một thẻ bài kim loại.
Nhưng chất liệu đặc thù, nhìn không ra vật liệu gì, có chút nặng, mặt trên khắc một ký hiệu kỳ quái.
Lật mặt trái, có khắc một chữ hình dạng kỳ quái, hoàn toàn không hiểu là ngôn ngữ gì.
Ngó trái ngó phải, Mộc Phàm không nhìn ra bất cứ thứ gì, chỉ có thể xin hệ thống giúp đỡ.
“Hệ thống, thứ này là cái gì?”
Hắn trực tiếp dò hỏi hệ thống.
Chỉ nghe hệ thống trả lời nói: “Ký chủ, căn cứ rà quét đưa ra kết luận, đây là một lệnh bài chế tạo từ chất liệu đặc thù, có khắc ngôn ngữ cổ, không thuộc về địa cầu.”
“Chỉ như vậy?” Mộc Phàm ngẩn ngơ, không tin.
Loay hoay cả buổi, chỉ được một tấm lệnh bài, bên trên trên còn khắc chữ lạ, đùa ta sao?
Đã nói là bí mật, nhưng chỉ có thứ này?
Mộc Phàm câm nín, muốn phát điên, không thể lưu lại đồ vật có thể cho hắn biết rõ thân phận của thân thể này sao?
Lại phải làm thần thần bí bí như vậy, quá nhàm chán.
“Không thuộc về địa cầu, chẳng lẽ ta là người ngoài hành tinh?” Mộc Phàm trợn trắng mắt, thiếu chút nữa mắng chửi.
Đây là buồn bực đến cực điểm.
“Thôi, không rõ liền không nghĩ nữa, mặc kệ.”
Mộc Phàm lắc đầu, tiện tay ném lệnh bài ném vào không gian chưa đựng.
Hắn thở dài, vẻ mặt buồn bực đi ra khỏi mật thất, tới bên ngoài đại sảnh, Mộc Hùng đang ngồi ở đó.
“Xem xong rồi?” Nhìn thấy hắn ra tới, Mộc Hùng nhàn nhạt hỏi.
Mộc Phàm gật gật đầu, tâm tình không quá tốt, hơn nữa khi đối mặt với Mộc Hùng có chút xấu hổ.
Bởi vì chính mình mà Mộc Hùng nghẹn khuất mười sáu năm, chịu khuất nhục, bất kỳ một nam nhân cũng khó có thể chịu đựng.
Nói như thế nào mười sáu năm qua Mộc Hùng vẫn nuôi lớn Mộc Phàm, tuy rằng là nuôi thả nhưng ít ra người ta không để ngươi chết non.
Tuy nói có nữ nhân thần bí năm đó uy hiếp, nhưng Mộc Hùng đã nuôi Mộc Phàm thành người, dù sau đó lại tước đoạt thân phận người thừa kế.
Nhưng hắn vốn dĩ không phải người Mộc gia.
“Hiện tại, ngươi đã biết chân tướng, đi con đường nào, là tiếp tục lưu lại Mộc gia hay là rời đi Mộc gia, tự mình lựa chọn, trừ ta cùng lão tổ, còn có người quản lý khu thứ tám, không ai biết bí mật của ngươi.”
Mộc Hùng nhìn Mộc Phàm nhàn nhạt nói.
Hắn nói: “Ngươi muốn lưu lại ta cũng không phản đối, nhưng thân phận người thừa kế Mộc gia không phải của ngươi, điểm này ngươi rất rõ.”
Nhìn Mộc Phàm không rên một tiếng, Mộc Hùng lắc đầu nói: “Ta đây nói một là một, ta sẽ không cho ngươi cái gì, càng sẽ không nịnh bợ ngươi, mặc kệ thân phận thật sự của ngươi lợi hại cỡ nào, chỉ hy vọng tương lai sau khi tìm được nữ nhân kia, không nên thương tổn đến Mộc gia ta.”
“Ta tuân thủ hứa hẹn năm đó, mà nàng cũng cần thực hiện hứa hẹn của mình, Mộc gia cùng nàng từ đây không liên quan gì nữa, không ai nợ ai.”
Mộc Hùng nói dứt khoát lưu loát, khiến Mộc Phàm cứng miệng không trả lời được.
Hắn không có lời gì để nói a, mình căn bản chính là người ngoài, tu hú chiếm tổ, được Mộc gia nuôi lớn.
Mà con nối dõi vốn có của Mộc gia lại bị đuổi đi, trở thành con riêng, điều này làm cho trong lòng Mộc Phàm ít nhiều cũng có chút áy náy, xấu hổ.
“Lão già, chung quy ta cũng lớn lên ở Mộc gia, hơn nữa ta họ Mộc.” Mộc Phàm nghiêm túc nhìn Mộc Hùng.
Tuy nói, lão già này vẫn luôn mặc kệ không hỏi, nhưng ít ra người ta không để hắn đói chết, cũng không nửa đường bỏ xuống.
Dù sao ai gặp phải loại chuyện này đều sẽ tức giận, con của mình không thể trở về nhà, thê tử đều ở bên ngoài.
Mộc Hùng chịu đựng được cũng đã rất ghê gớm, hắn không âm thầm giết chết Mộc Phàm, một là bận tâm sự tồn vong của gia tộc, hai là kiêng kị thực lực của nữ nhân thần bí nữ kia.
Nhìn Mộc Phàm trước mắt, vẻ mặt Mộc Hùng phức tạp, nói thật là hắn rất oan ức, mười sáu năm qua chịu biết bao nghẹn khuất a?
Chỉ bởi vì tiểu tử trước mắt này.
“Thôi, ngươi muốn làm sao thì làm, dù sao ta là cũng được giải thoát rồi, từ hôm nay trở đi chuyện của ngươi ta mặc kệ, mà chuyện của Mộc gia không cầu ngươi hỗ trợ, hy vọng ngươi cũng không nên phá hư.”
Mộc Hùng trịnh trọng nói.
Mộc Phàm nhìn lão già trước mắt, vị gia chủ Mộc gia này vốn nên hùng tâm bừng bừng, bởi vì một nữ nhân thần bí mà cả cuộc đời bị thay đổi.
Từ trên người hắn, Mộc Phàm thấy được phẫn nộ, không cam lòng, có lẽ mình vẫn nợ hắn, càng nợ Mộc gia.
“Lão già, ta muốn đi gặp lão tổ.” Mộc Phàm đột nhiên mở miệng nói.
Lời vừa nói ra, sắc mặt Mộc Hùng lập tức thay đổi, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm hắn.
Nhìn thật lâu, hắn mới nói: “Ngươi gặp lão tổ để làm gì, chẳng lẽ muốn làm lão nhân gia tức chết?”
Lão tổ Mộc gia, là gia gia của Mộc Hùng, bị thương mười mấy năm chưa khỏi.
Lúc này Mộc Phàm mở miệng nói muốn đi gặp vị lão tổ này làm Mộc Hùng không muốn, nhưng nhìn ánh mắt kiên định của Mộc Phàm, không giống như là muốn làm chuyện xấu.
“Lão già, ta có thể làm chuyện xấu gì nha?” Mộc Phàm liếc mắt một cái.
Hắn cười khổ nói: “Nói như thế nào cũng là Mộc gia nuôi lớn ta, là ta nợ Mộc gia, đi thăm lão tổ bị thương có gì không ổn?”
“Được, lão tử đánh không lại ngươi, hy vọng khi lão tổ nhìn thấy ngươi không có tức chết tại chỗ, nếu không Mộc gia ta liền xong rồi.”
Mộc Hùng bất đắc dĩ, hiện tại thật sự đánh không lại Mộc Phàm.
Chỉ cần một cổ khí thế liền ngăn chặn hắn, khiến hắn không thể nhúc nhích, càng không đề cập tới động thủ.
Rơi vào đường cùng, Mộc Hùng đành phải đứng dậy mang theo Mộc Phàm rời đi, hướng tới từ đường Mộc gia.
Lão tổ Mộc gia bế quan chữa thương ở nơi đó, mười sáu năm chưa từng xuất quan, hiển nhiên thương thế chưa khỏi.