----
Mộc gia, từ cửa đại sảnh, Mộc Phàm chậm rãi đi vào, mọi người đồng loạt nhìn qua.
Cao tầng Mộc gia tĩnh lặng, từng người nhìn chằm chằm Mộc Phàm đang đi vào.
Hắn đột nhiên trở về, khiến mọi người kinh ngạc.
“Mộc Phàm, sao hắn lại trở lại?”
Trong đại sảnh yên tĩnh, không ít người kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ nhìn Mộc Phàm.
“Đồ khốn, ai cho ngươi tiến vào?”
Mọi người nhìn lại, người mở miệng chính là một nam tử trung niên, hắn tức giận trừng Mộc Phàm.
Hắn là phó lãnh đạo của Mộc gia, Mộc gia Nhị gia Mộc Thượng, cũng là nhị thúc của Mộc Phàm.
Tên nhị thúc này không thích hắn, từ nhỏ liền khinh thường hắn, thậm chí vài lần đề nghị muốn trục xuất hắn khỏi gia tộc, chính hắn đề nghị tước bỏ thân phận người thừa kế của Mộc Phàm.
“Ta về nhà, cần ngươi đồng ý sao?”
Mộc Phàm lạnh nhạt nhìn vị nhị thúc này, trong mắt lộ ra chút khinh bỉ.
Nhìn thấy Mộc Phàm miệt thị khiêu khích như thế, Mộc Thượng giận tím mặt, vỗ bàn đứng lên.
“Làm càn, ngươi đã bị trục xuất khỏi gia tộc, không thể trở về Mộc gia.”
Mộc Thượng đứng lên, tức giận quát lớn nói.
Hơi thở cả người hắn kịch liệt sôi trào, hiển nhiên là một võ giả có tu vi cường đại, võ giả Tiên thiên.
Đáng tiếc, không lọt vào mắt Mộc Phàm.
“Mộc Phàm, ngươi không tư cách trở về.”
“Không tồi, một phế vật không thể tu luyện không tư cách bước vào Mộc gia.”
Bốn phía lập tức có không ít người mở miệng phụ họa, mỗi người đều phun ra lời độc ác đối với Mộc Phàm, thật ra bọn họ làm vậy chỉ để thể hiện sự hiện diện của bản thân.
Dù sao thì Mộc Phàm đã bị tước đi thân phận người thừa kế, đuổi khỏi Mộc gia, tự nhiên là không thể trở về nữa.
Mộc Thượng cười lạnh nói: “Mộc Phàm, ngươi tự tiện xông vào phòng họp Mộc gia, phá hư hội nghị cao tầng của Mộc gia, tội không thể tha, lập tức quỳ xuống tạ tội.”
Nhìn Mộc Thượng làm vẻ mặt dữ tợn trước mắt, Mộc Phàm thở dài trong lòng, thật sự là người xấu xí hay đóng vai ác a.
“Ngươi quá ồn, yên lặng nằm xuống đi.”
Mộc Phàm nhàn nhạt nói một câu, không chờ mọi người phản ứng, liền thấy hai mắt Mộc Thượng trợn ngược, thân thể cong như một con tôm cấp tốc bay ra ngoài.
Phanh!
Chỉ nghe một tiếng vang, Mộc Thượng nện thật mạnh vào vách tường, trực tiếp dính ở nơi đó, miệng mũi không ngừng ọc máu, thiếu chút nữa tan xác rồi.
Tròng mắt trừng to, nổi tơ máu, như gặp quỷ, há mồm muốn nói cái gì, kết quả phun từng ngụm máu, không thể mở miệng nói chuyện.
Không khí yên tĩnh, mọi người kinh hoảng nhìn một màn trước mắt, hoàn toàn đơ ra.
Không có người nào thấy sao Mộc Thượng lại bay ra ngoài, trong chớp mắt đã bị thương nặng, dính trên vách tường.
Nhìn xem bộ dạng thê thảm của Mộc Thượng, miệng mũi không ngừng trào máu, xương cốt đứt gãy, như một người chết.
Hắn còn thở nhưng chỉ thoi thóp.
“Rốt cuộc yên tĩnh.”
Mộc Phàm ngoáy ngoáy lỗ tai, lời hắn nói làm mọi người bừng tỉnh.
Mọi người đều khiếp sợ nhìn hắn, tròng mắt muốn rớt ra ngoài.
Hắn vừa đánh trọng thương phó lãnh đạo của Mộc gia, Mộc Thượng sao?
“Tê!”
Có người hít hà một hơi, toát mồ hôi.
Bởi vì Mộc Thượng chính là cao thủ Tiên thiên a, lại bị thương nặng một cách không rõ như thế, hoàn toàn không thấy Mộc Phàm ra tay như thế nào.
“Hiện tại, ai có ý kiến nữa?” Mộc Phàm đảo mắt qua mọi người.
Sắc mặt mọi người trắng toát, bị ánh mắt này đảo qua cảm giác như kim đâm vào xương, sợ tới mức đồng thời lui về phía sau, không ít người ngồi bệt xuống đất.
“Mộc Phàm, ngươi quá...”
Rốt cuộc, có người mở miệng mắng, đang muốn quát Mộc Phàm.
Kết quả hắn còn chưa dứt lời, Mộc Phàm trừng mắt nhìn tới, một khí thế cường đại ép xuống.
“Phốc!”
Người nọ phun một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch, ngã trên mặt đất không dây nổi, cả người đầy mồ hôi, đũng quần ướt bốc mùi, bị dọa té đái.
“Hừ!” Mộc Phàm hừ lạnh một tiếng, mọi người rùng mình, hoảng sợ nhìn hắn.
Lúc này mới sực tỉnh, phế vật Mộc gia lúc trước thế mà có thực lực khủng bố không ai biết, vừa trở về liền trọng thương Mộc Thượng cùng một cao tầng khác của Mộc gia.
Không nói chuyện khác, Mộc Thượng chính là cao thủ Tiên thiên, lại bị đánh tới mức chỉ còn thở thoi thóp treo trên vách tường.
Mọi người sợ hãi, tập thể bị dọa.
Đây vẫn là phế vật tu luyện không nhập môn kia sao, sao đột nhiên lại cường thế như vậy, hoàn toàn không giống như cùng một người a.
Không nói những người khác, từ khi Mộc Phàm vừa tiến vào Mộc Hùng liền đứng lên, vẻ mặt đầy kinh hãi, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm hắn.
Dù Mộc Phàm đả thương Mộc Thượng hắn cũng không để ý tới, chỉ là càng thêm khiếp sợ, bởi vì không nhìn thấu Mộc Phàm.
Vừa rồi chỉ là thấy lờ mờ Mộc Phàm cách không vỗ một chưởng đánh bay Mộc Thượng, không có thấy gì khác nữa.
“Thực lực của tiểu tử này...” Trong lòng Mộc Hùng nổi sóng.
Thực lực Mộc Phàm sâu không lường được, nhưng làm sao có thể như vậy?
Phải biết rằng, Mộc Hùng chính là người cầm lái Mộc gia, tu vi đã sớm bước vào cảnh giới tông sư, là một cường giả tông sư.
Nhưng không nhìn thấu Mộc Phàm một chút nào, sao lại không khiếp sợ?
Tuy nói rằng cho tới bây giờ hắn cũng không hỏi bất kỳ chuyện gì liên quan đến Mộc Phàm, nhưng lại biết rõ tiểu tử này tuyệt đối là phế vật tu luyện không nhập môn.
Vì sao chỉ mấy ngày sau khi bị đoạt đi thân phận người thừa kế, vừa trở về liền khiến mọi người chấn động, dọa một đám cao tầng Mộc gia.
“Lão già, xem tình hình này, các ngươi cũng không hy vọng ta trở về a.”
Mộc Phàm đảo mắt nhìn qua tất cả mọi người, giọng điệu rất bình tĩnh.
Lời vừa thốt ra, sắc mặt mọi người lại trắng hơn, hoảng sợ nhìn Mộc Phàm, sợ tới mức thiếu chút nữa ngất xỉu.
Nhìn bộ dạng của bọn họ, Mộc Phàm khinh thường nhìn thêm, có chút buồn cười, lại bị dọa thành như vậy.
Còn Mộc Hùng tuy rằng ngay từ đầu giật mình hoảng sợ, nhưng rất mau liền bình tĩnh lại, khôi phục sự bá đạo thường ngày.
“Ngươi trở về làm cái gì?”
Hắn nhìn Mộc Phàm, giọng nói to lớn vang dội tràn ngập uy nghiêm.
Tất cả mọi người nhìn Mộc Phàm, trong lòng thấp thỏm bất an, không phải là tiểu tử này mang thù muốn trở về báo thù a?
Hay là trở về lấy lại thân phận người thừa kế?
Mộc Phàm khẽ cười một tiếng, đi hướng tới Mộc Hùng.
Hắn hồn nhiên không thèm để ý nói: “Thật ra cũng không có chuyện gì, chính là không có tiền, trở về tìm lão già ngươi lấy chút tiền để dùng.”
“....”
Trong đại sảnh im phăng phắc, mọi người câm nín nhìn hắn.
Bọn họ đều không tin Mộc Phàm trở về vì tiền, chắc chắn là trở về báo thù, thậm chí nắm lấy toàn bộ Mộc gia.
Mộc Hùng nhìn Mộc Phàm đang đi đến trước mặt hắn, cảm nhận một sự áp bách nặng nề, áp lực vô hình khiến hắn thấy mình trở nên nhỏ bé.
Cường đại, sâu không lường được!
Mộc Hùng không hiểu vì sao Mộc Phàm trở nên cường đại như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Không rõ thì không rõ, Mộc Hùng vẫn bình tĩnh nói: “Ngươi trở về chỉ là để đòi tiền?”
Mộc Phàm cười, gật gật đầu: “Lão già, vậy ngươi cho rằng ta trở về để làm gì đây?”
Mộc Hùng im lặng, không có nói tiếp, không ai biết rõ trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.
“Tư tư...”
Trong không khí tràn ngập tia lửa, có mùi sắp bùng nổ.
Hai người cách không đối chọi, phụ cùng tử, giữa hai người có một áp lực khủng bố.
Không khí trong đại sảnh lập tức đọng lại, làm hô hấp của mọi người đều ngừng lại, hoảng sợ nhìn hai người.
Đang lúc mọi người nghĩ hai phụ tử này sẽ đại chiến một trận hay không, áp lực đáng sợ kia đột nhiên biến mất.
“Ngươi muốn bao nhiêu?”
Mộc Hùng trả lời một câu, phá vỡ bầu không khí nặng nề.
Mọi người ngây ra nhìn hắn, Mộc Phàm cũng có chút kinh ngạc nhìn lão già trước mắt này.
Mọi người lại nhìn nhau, rồi nhìn Mộc Phàm đang bình tĩnh thong thả, trong lúc nhất thời nghi ngờ không thôi.