Bắt Đầu Nạp Tiền Một Tỷ

Chương 112: Ta đã trở về

Chương Trước Chương Tiếp

Trên đường phố trong khu thứ tám, Mộc Phàm ngậm một cây tăm xỉa răng đi lang thang không có mục tiêu.

Mập mạp bên cạnh không ngừng vỗ bụng bạch bạch, ăn no căng.

“Mộc ca, đây là đồ chơi gì”

Mập mạp tò mò nhìn Tiểu Linh đang bay tới bay lui.

Mộc Phàm liếc mắt cười nói: “Đây là trí thông minh nhân tạo, mỗi học sinh Thanh Bắc cao giáo đều có một cái.”

“Ngài khỏe, ta là trợ thủ vạn năng của chủ nhân, tên Tiểu Linh.”

Tiểu Linh lễ phép chào hỏi, bay một vòng trước mặt mập mạp làm mập mạp ngây ngốc.

“Trí thông minh nhân tạo sao?” Mập mạp gãi gãi đầu, kinh ngạc cảm thán nói: “Nghe mỗi người đều có một cái, ta cũng thèm a.”

“Yên tâm, chỉ cần ngươi nỗ lực tu luyện, sang năm ngươi nhất định có thể vào Thanh Bắc.”

Mộc Phàm cười cổ vũ nói.

Nhưng mập mạp lại cười khổ lắc đầu, chính mình có mấy cân thịt thì mình rõ ràng, có thể thi đậu Thanh Bắc mới là lạ.

Trong lòng hắn cũng không ôm hy vọng gì.

“Đúng rồi mập mạp, ta học tập ở Thanh Bắc, không ai trông coi biệt thự, ngươi rảnh liền ghé quét dọn giúp ta để khỏi bị bỏ hoang.”

Mộc Phàm nhớ tới nhắc nhở mập mạp, thuận tiện đưa hắn chìa khóa biệt thự.

Mập mạp cầm chìa khóa bảo đảm: “Mộc ca yên tâm, ba ngày quét một lần, bảo đảm sẽ không bị bỏ hoang.”

“Nhớ rõ phải nỗ lực tu luyện, ta ở Thanh Bắc chờ ngươi.”

Mộc Phàm nói xong vỗ vỗ vai mập mạp cổ vũ, hy vọng tên này có thể có chút thành tựu.

Trên đời này hắn chỉ có một bằng hữu chân thật là mập mạp.

Còn tương lai có thể có bằng hữu khác hay không liền khó nói, tóm lại Mộc Phàm hy vọng mập mạp có thể đi xa hơn một chút.

Trong lòng suy nghĩ có nên cho mập mạp ăn chút Tôi thể đan hay không, thiên phú không tốt, dùng dược đẩy lên cũng ổn đi?

Nhưng hiện tại còn một giờ nữa mới tới lúc cửa hàng thời gian đổi mới, hết hai mươi bốn giờ mới đổi một lần.

Không bao lâu hai người liền tới cửa Nhị trung, trở về đây lần nữa, trong lòng Mộc Phàm ít nhiều gì cũng có chút thổn thức.

“Mộc ca, ta về trước đây.”

Mập mạp chào hỏi, xoay người đi vào cổng trường, chỉ để lại mình Mộc Phàm nhìn cổng Nhị trung, tâm tình hơi phức tạp.

Nhìn một hồi, Mộc Phàm xoay người rời đi.

“Mộc Phàm?”

Lúc này, cổng trường truyền đến một tiếng kêu kinh ngạc.

Xoay người nhìn lại mới phát hiện là đồng học cùng lớp cũ, Tiêu Văn.

Nhìn thấy Tiêu Văn, Mộc Phàm cũng có chút bất ngờ.

“Thật sự là ngươi?” Tiêu Văn vui vẻ đi tới.

Vẻ mặt nàng hưng phấn nhìn Mộc Phàm, giống như thấy được minh tinh, mắt phát sáng.

Điều này làm cho Mộc Phàm có chút khó hiểu, mình với nàng rất quen thuộc sao?

“Tiêu Văn a, thật trùng hợp.” Mộc Phàm chào hỏi.

Tiêu Văn nhìn Mộc Phàm, khuôn mặt nhỏ hơi đỏ ửng.

Nàng nhỏ giọng nói: “Mộc Phàm, ta nhất định nỗ lực tu luyện, đuổi theo bước chân của ngươi.”

“? ?” Dấu chấm hỏi đầy đầu Mộc Phàm.

Trong đầu cô gái nhỏ này suy nghĩ cái gì a, đuổi theo bước chân ta là sao?

Mộc Phàm ngơ ngác, không hiểu cô gái nhỏ này nghĩ gì, có chút xấu hổ.

“Ngươi phải cố lên.” Mộc Phàm chỉ có thể xấu hổ thốt ra một câu.

Từ từ, Mộc Phàm vốn dĩ không để ý nhưng cẩn thận xem xét thì thấy trên người Tiêu Văn trên lại có một cổ thế, hơn nữa sao tu vi lại là Tôi thể thập trọng?

Mộc Phàm kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ nhìn Tiêu Văn trước mắt, tu vi của nàng đã đột phá đến Tôi thể thập trọng, hoàn thành mười lần tôi thể nhanh như vậy?

Hắn mang vẻ mặt cổ quái nhìn Tiêu Văn, nói: “Ta còn có một chút việc, đi trước nha.”

Nói xong Mộc Phàm trực tiếp xoay người rời đi, để lại Tiêu Văn ngơ ngác nhìn theo bóng dáng hắn, trong mắt hiện lên một chút thất vọng.

“Mộc Phàm, ngươi vẫn như cũ, không thay đổi một chút nào, đáng tiếc sau này lại chết quá thảm.”

Tiêu Văn lẩm bẩm nói.

“Không được, ngươi chính là thần tượng của ta, ta nhất định không để ngươi chết, ta bảo đảm.”

Nàng nắm chặt tay, bộ dáng ý chí sục sôi.

Mộc Phàm đã đi xa tất nhiên không nghe thấy lời nàng nói, nhưng trong lòng hắn ngạc nhiên không thôi, cảm giác có chút kỳ quái.

Hắn chỉ cảm thấy Tiêu Văn này có chút lạ lạ, hai ngày không gặp tu vi làm sao đột nhiên đột phá tới Tôi thể thập trọng, sắp bước vào Tiên thiên, hơn nữa xem tình trạng này còn có thể tiếp tục dùng linh khí tôi thể, thật quỷ dị.

Rời Nhị trung, dọc đường đi, trong lòng Mộc Phàm đều nghĩ về vấn đề này, nhưng lại không nghĩ ra, chắc chắn trên người Tiêu Văn ẩn giấu bí mật.

“Thôi, nghĩ nhiều như vậy làm gì, không liên quan gì đến ta, vẫn nên trờ về nhà một chuyến.”

Mộc Phàm gạt đi suy nghĩ râu ria, rất lâu rồi không trở về, có lẽ cũng nên trở về gặp lão già vô tình kia một lần.

Nghĩ vậy, Mộc Phàm trực tiếp đi vòng hướng tới Mộc gia.

Nơi đó là khu sinh hoạt xa hoa ở khu thứ tám, địa phương mà chỉ có kẻ có tiền mới có thể ở, Mộc gia cũng ở nơi đó.

Ở khu thứ tám, Mộc gia xem như là một thế lực không nhỏ, có căn cứ gieo trồng dược liệu của mình, không tính là kém.

Nhưng mấy năm gần đây khi các thế lực khác xây dựng căn cứ gieo trồng, Mộc gia có xu thế dần dần xuống dốc, bởi vì không có nhân tài cùng kỹ thuật luyện dược riêng.

Những nhân tài luyện dược không chỉ khan hiếm, hơn nữa phần lớn đã bị các thế lực lớn chia cắt, muốn phân một chén canh thật sự rất khó.

Gần đây Mộc gia xuất hiện rất nhiều vấn đề, gặp phải nhiều nguy cơ.

........

Lúc này, trong biệt thự cao cấp của Mộc gia, các nhân vật cao tầng của Mộc gia đều tập trung ở đây, bầu không khí cực kỳ nặng nề.

Toàn bộ cao tầng Mộc gia đều tới, những người phụ trách các bộ phận đều đến đông đủ, mở hội nghị sáng sớm.

Ngồi ở chủ vị đúng là gia chủ hiện tại, Mộc Hùng.

Mặt hắn không có cảm xúc gì, ngồi ở đó, lạnh lùng nhìn một đám cao tầng Mộc gia, một đám cúi đầu không hé răng.

“Như thế nào, sao không có ai nói chuyện?”

Mộc Hùng hừ lạnh một tiếng, giọng nói uy nghiêm làm mọi người sợ hãi.

Hai mắt sắc bén đảo qua mọi người, hừ nói: “Nhìn xem bộ dạng hiện tại của các ngươi, một đám không ai dám nói gì sao?”

“Lúc trước không phải nói rất hay sao, hiện tại đây, một đám câm như hến?”

“Một đám phế vật!”

Mộc Hùng khó nén lửa giận.

Bởi vì Mộc gia xuất hiện vấn đề lớn, một căn cứ gieo trồng bên ngoài khu quy hoạch khu bị hủy, trực tiếp mất đi liên hệ, hơn nữa nhân viên thương vong thảm trọng.

Tương đương với tổn thất một căn cứ gieo trồng dược liệu, chuyện này có thể không khiến Mộc Hùng tức giận sao?

Một đám người nơm nớp lo sợ cúi đầu, không ai dám nói chuyện, ngay cả vị quản gia kia cũng không dám nói một tiếng.

Gia chủ đang tức bốc khói đây, ai dám ngoi đầu tìm chết?

“Một căn cứ gieo trồng dược liệu, cứ bị hủy như vậy, các ngươi thế mà không nói rõ được là chuyện như thế nào, là ai làm sao?”

Mộc Hùng nổi trận lôi đình, thiếu chút nữa vỗ nát cái bàn.

Hai mắt hắn phun lửa, một đám cao tầng Mộc gia đều sợ muốn chết, vị gia chủ này cũng không phải là một người dễ bị qua mặt.

“Gia chủ, xin bớt giận.”

Vị quản gia kia mở miệng.

Hắn nhỏ giọng nói: “Gia chủ, căn cứ số một bị hủy, chắc chắn có người giở trò quỷ, ta hoài nghi bên trong xuất hiện vấn đề.”

“Ý ngươi là có phản đồ?” Mộc Hùng lớn giọng, lộ ra một luồng sát khí.

Tất cả mọi người kinh ngạc, cảm giác lạnh sống lưng, gia chủ thật sự nổi giận.

Phản đồ, đây là vấn đề lớn.

Mộc gia có phản đồ?

“Gia chủ!”

Nhưng vào lúc này có một người từ ngoài cửa vội vàng chạy tới, chắn ngang bầu không khí nặng nề ở đây.

Mộc Hùng trừng người nọ, hắn sợ tới mức thiếu chút nữa liền quỳ.

“Chuyện gì?” Mộc Hùng lạnh lùng hỏi.

Chỉ thấy tên thủ hạ kia sợ hãi nói: “Gia, gia chủ, bên ngoài có một người tới, là Mộc Phàm thiếu gia, hắn, hắn đã trở lại.”

Lời vừa thốt ra, bầu không khí trở nên yên tĩnh.

Mộc Hùng cũng ngẩn người, cho rằng mình nghe nhầm.

“Ngươi vừa mới nói cái gì, ai đã trở lại?” Hắn hỏi lại.

Thủ hạ kia run run nói: “Là, là Mộc Phàm thiếu gia, hắn, hắn đã trở lại, đang ở ngoài cửa, chúng ta không ngăn được...”

“Mộc Phàm?”

Mọi người ồ lên, không ít người kinh ngạc hô lên, Mộc Phàm đã trở lại.

“Phế vật, sỉ nhục của Mộc gia sao còn có mặt mũi trở về?”

Chỉ nghe một người gầm lên, mặt đầy oán giận.

Lời này làm những người khác phản ứng lại, Mộc Phàm, còn không phải là phế vật Mộc gia tu luyện không nhập môn kia sao?

Phế vật bị tước đoạt thân phận người thừa kế sao lại trở về?

“Lão già, ta đã trở về.”

Lúc này, một giọng nói bình tĩnh truyền đến, làm mọi người chấn động, đều nhìn về phía cửa.

Mộc Hùng bỗng nhiên ngẩng đầu, khi thấy một thanh niên từ ngoài cửa đi vào, đồng tử co lại, từ ghế đứng lên.

Mộc Phàm, đã trở lại.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 33%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)