Lam diễm bộ tộc, trong một gian nhà gỗ, có hai người đang ngồi đối diện.
Hai người đúng là Đồng Tâm, Hà Dĩnh lưu tại trong bộ lạc chờ đợi Mộc Phàm trở về.
Các nàng được sắp xếp ở nhà gỗ này, ngoài cửa có hai tên dân bản xứ canh gác, cảm giác giống như bị giam giữ.
Hà Dĩnh lo lắng sốt ruột nói: “Đồng Tâm, hình như chúng ta bị giam lỏng.”
Đồng Tâm nhìn nhìn ngoài cửa, lắc đầu nói: “Hiện tại nói cái gì cũng không có tác dụng, chờ Mộc Phàm trở về sẽ tốt thôi.”
“Ngươi nói Mộc Phàm có thể mang ngọn lửa vĩnh hằng về sao?” Hà Dĩnh vẫn rất lo lắng.
Nếu Mộc Phàm không có biện pháp hoàn thành, các nàng chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm?
Những dân bản xứ này thật sự không phải rất thân thiện, ít nhất hai người biết tình cảnh hiện tại của mình không ổn.
Nếu Mộc Phàm không mang ngọn lửa vĩnh hằng về, không biết hai người sẽ có kết cục thế nào.
Hai người ở chỗ này yên lặng cầu nguyện Mộc Phàm nhanh trở về.
Mà ở một nơi khác trong bộ lạc, trong một gian nhà gỗ lớn, tộc trưởng Liệt Sơn cùng vị Tế ti quỷ dị kia đang ngồi thảo luận chuyện gì đó.
Hai người dùng ngôn ngữ bộ lạc giao lưu.
“Tế ti, vì sao phải để những người ngoại lai này hỗ trợ?”
Liệt Sơn có chút không hài lòng, thậm chí không đồng ý, đối với nhân loại có tâm lý bài xích.
“Ngươi biết rõ là nhân loại gian xảo, không thể tin.” Liệt Sơn có chút nóng nảy nói.
Nhưng Tế ti nhẹ nhàng lắc đầu.
Hắn nhàn nhạt nói: “Tạm thời tộc trưởng đừng nóng nảy, không phải tất cả nhân loại đều gian xảo, tà ác, ta tin tưởng chính mình không nhìn lầm.”
“Trên người tên nhân loại trẻ tuổi kia có gì đó khiến ta nhìn không thấu, hơn nữa thánh hỏa sắp tắt, đêm tối vĩnh hằng buông xuống, chúng ta cần phải bảo đảm thánh hỏa kéo dài.”
Tế ti nói tới đây dừng một chút, mới nói tiếp: “Nhân loại tên Mộc Phàm kia có thực lực không đơn giản, hơn nữa hắn có thể ngăn cản công kích tinh thần của ta mà lông tóc không tổn hao gì, đại biểu cho hắn có cơ hội lấy được ngọn lửa vĩnh hằng mang về.”
“Muốn đạt được ngọn lửa vĩnh hằng, không phải chuyện đơn giản a.” Tế ti nói lộ ra một nụ cười thâm sâu.
Hắn hiểu rõ bí mật của ngọn lửa vĩnh hằng, muốn đạt được nó, ngươi phải ngăn trở công kích tinh thần từ ý thức của ngọn lửa vĩnh hằng kia mới có thể.
“Viêm tộc chúng ta đã xuống dốc, thánh hỏa thiêu đốt một ngàn năm đã sắp lụi tàn, ta năm lần bảy lượt đi tới nơi đó nhưng cũng không có biện pháp lấy được ngọn lửa vĩnh hằng, có lẽ tên nhân loại ngoại lai này có thể làm được đây?”
Tế ti một năm một mười giải thích nguyên nhân vì sao lựa chọn Mộc Phàm.
“Nếu hắn thật sự lấy được ngọn lửa vĩnh hằng mang về, vậy Viêm tộc chúng ta xem hắn là bằng hữu có cái gì không được đâu?”
Tế ti hỏi lại một câu, Liệt Sơn im lặng, không có lời gì để nói.
Bởi vì Tế ti nói rất đúng, nếu Mộc Phàm thật sự mang một tia ngọn lửa vĩnh hằng trở về, đối với Viêm tộc mà nói có ý nghĩa trọng đại.
Bọn họ chỉ phải trả thù lao là một viên Thánh tinh đã không có tác dụng đối với bọn họ.
“Thánh tinh đã vô dụng đối với tộc nhân Viêm tộc chúng ta, nhưng đối với nhân loại mà nói lại là một loại bảo vật, cho nên chúng ta không có bất kỳ tổn thất gì.”
“Dù hắn thất bại cũng không sao, coi như cũng không có phát sinh chuyện gì, còn hai nữ hài nhân loại kia ta sẽ tự mình lau sạch ký ức của các nàng về chỗ này, đề phòng cường giả nhân loại biết.”
Lời đã nói đến mức này, Liệt Sơn càng không cách nào phản bác Tế ti.
Cho nên hắn gật gật đầu nói: “Ta không có ý kiến nữa, hy vọng Tế ti ngươi làm đúng, Viêm tộc xuống dốc một ngàn năm, là thời điểm gây dựng lại vinh quang của Viêm tộc.”
“Không sai, chờ thánh hỏa cháy bừng trở lại, chắc chắn Viêm tộc sẽ trở lại mảnh đất này, ngọn lửa ý chí cùng vinh quang qua nhiều thế hệ sẽ trường tồn, vĩnh viễn không tắt.”
Tế ti nói tới đây, vẻ mặt trở nên cuồng nhiệt, trong ánh mắt lộ ra ánh sáng khiến người ta kinh sợ.
Nhìn vào sẽ cảm thấy đây là một người điên.
“Hả?”
Đang nói, Tế ti bỗng nhiên đứng dậy, vẻ mặt vui mừng xen lẫn bất ngờ.
“Tế ti, làm sao vậy?” Liệt Sơn nhận thấy sự khác thường dò hỏi.
Tế ti nén sự kích động nói: “Tộc trưởng, hắn đã trở lại, thật sự đã trở lại, ta đã cảm ứng được hơi thở của ngọn lửa vĩnh hằng.”
“Không sai, chính là ngọn lửa vĩnh hằng, hắn đã mang về.”
Tế ti kích động tới mức nói năng lộn xộn.
Liệt Sơn bên cạnh cũng khiếp sợ, khó tin nói: “Không có khả năng a, mới hai cái canh giờ ngắn ngủi thôi, sao có thể nhanh như vậy?”
“Đi, đi xem sẽ biết.”
Tế ti lập tức đứng dậy đi ra ngoài, Liệt Sơn đi theo.
Lúc này, toàn bộ người của Lam diễm bộ lạc đều bị kinh động, nam nữ già trẻ đều ùa ra, một đám tụ tập trước cửa bộ lạc.
Đồng Tâm, Hà Dĩnh cũng đi ra, mang theo vài phần tò mò cùng kinh ngạc, còn chưa hiểu đám dân bản xứ này đang làm gì.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Hà Dĩnh nhìn một đám dân bản xứ tụ tập ở cửa bộ lạc.
Đồng Tâm suy tư gì đó, nhìn dân bản xứ xung quanh, mỗi người đều hăm hở chờ đợi, kích động nhìn về phía bóng đêm bên ngoài bộ lạc, hình như có một chút ánh sáng đang tới gần.
Nàng lập tức đoán ra điều gì, cũng trở nên kích động.
“Là hắn, Mộc Phàm, hắn đã trở lại?” Đồng Tâm kích động.
Hai người lập tức đi lên, đi theo một đám dân bản xứ nhón chân mong chờ, nhìn bên ngoài bộ lạc đen như mực.
Ở trong bão tuyết có một bóng người nhanh chóng tới gần, trên tay hắn cầm một cái đầu lâu đang bốc lửa.
Trong đầu lâu có ngọn lửa màu tím nhạt đang cháy, trong bóng đêm cực kỳ nổi bật, rất yêu dị.
“Thật sự là hắn?”
“Nhân loại kia đã trở lại?”
“Hắn thành công sao?”
Trước cửa bộ lạc, một đám dân bản xứ nhìn bóng người cùng ánh lửa không ngừng tới gần, rốt cuộc thấy rõ ràng.
Người tới quả nhiên là Mộc Phàm, trong tay cầm theo một cái đầu lâu, bốc lên ngọn lửa màu tím nhạt, chiếu sáng bóng đêm phía trước.
Tất cả dân bản xứ đều kích động, cuồng nhiệt nhìn đầu lâu kia, đó chính là ngọn lửa vĩnh hằng.
“Ngọn lửa vĩnh hằng!”
“Ta thấy được ngọn lửa vĩnh hằng!”
“Thật sự là ngọn lửa vĩnh hằng a!”
Đám dân bản xứ kích động hoan hô, tuy rằng không hiểu bọn họ nói gì, nhưng lại có thể cảm nhận được sự hưng phấn.
Lúc này, dù là Liệt Sơn cũng không thể không tin, Mộc Phàm thật sự mang ngọn lửa vĩnh hằng về, ngọn lửa vĩnh hằng mà bọn họ không cách nào lấy tới thật sự được mang về.
Trong đó, tên Tế ti kia kích động nhất, vô số lần hắn đi lấy ra ngọn lửa vĩnh hằng nhưng đều thất bại.
Hắn biết rõ hình thái của ngọn lửa vĩnh hằng, thấy đầu lâu bốc lên ngọn lửa màu tím, lập tức chắc chắn đây là ngọn lửa vĩnh hằng.
“Tốt, thật tốt quá.” Tế ti cực kỳ kích động.
Tay hắn cầm cốt trượng đứng trước bộ lạc, chờ đợi Mộc Phàm đến.
Không bao lâu sau, Mộc Phàm xuyên qua bão tuyết đi tới trước bộ lạc, vừa trở về liền thấy một đám dân bản xứ đang chờ hắn, trong lòng rất kinh ngạc.
Nhưng cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp xuyên qua một quầng sáng màu đỏ đi vào.
“May mắn không làm nhục mệnh, ta mang về ngọn lửa vĩnh hằng.”
Mộc Phàm nói xong giơ đầu lâu trong tay lên, một ngọn lửa màu tím nhạt lập tức bùng nổ, kịch liệt thiêu đốt.
Rầm!
Gần như cùng lúc, toàn bộ bộ dân bản xứ đều quỳ xuống, vô luận nam nữ già trẻ toàn bộ quỳ gối trước mặt Mộc Phàm.
Bọn họ cuồng nhiệt nhìn ngọn lửa màu tím nhạt đang bừng cháy, bao vây lấy đầu lâu, có vẻ rất quỷ dị.
“Ngọn lửa vĩnh hằng!”
“Ngọn lửa vĩnh hằng!”
Trong lúc nhất thời, tiếng hoan hô phập phồng, hơn một ngàn dân bản xứ dưới sự dẫn dắt của Tế ti triều bái ngọn lửa trong tay Mộc Phàm.
Cuối cùng, Tế ti chậm rãi đứng dậy, tràn đầy kích động khom người nói: “Cảm tạ ngươi, bằng hữu nhân loại đáng kính, ngươi thành công giúp chúng ta mang ngọn lửa vĩnh hằng về, là ân nhân của chúng ta, từ nay về sau, ngươi chính là bằng của hữu Viêm tộc chúng ta.”
“Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành.”
Mộc Phàm cười nói xong, đi tới giao đầu lâu cho Tế ti dân bản xứ.
Tế ti cung kính, gần như cuồng nhiệt tiếp nhận đầu lâu giơ cao qua đỉnh đầu, một bước một quỳ, hướng tới tế đàn bộ lạc.
Oanh!
Khi Tế ti để ngọn lửa vĩnh hằng vào trong thánh hỏa, ngay sau đó bừng lên một ánh lửa kinh thiên, ngọn lửa màu xanh tím bùng cháy kịch liệt, xua tan hắc ám.
Toàn bộ dân bản xứ bộ lạc lập tức hoan hô, hơn một ngàn dân bản xứ cuồng nhiệt lễ bái thánh hóa đang sôi trào kia.
Một màn này dừng ở trong mắt Mộc Phàm nhưng lại không có biểu tình gì, bởi vì trong thân thể hắn có một ngọn lửa vĩnh hằng.
Thứ giao cho Tế ti chỉ là một tia lửa mà thôi.
“Người tới, bày tiệc rượu, ta chiêu đãi bằng hữu nhân loại của Viêm tộc chúng ta.”
Lúc này, tâm tình tộc trưởng Liệt Sơn rất tốt, trực tiếp hạ lệnh bày tiệc rượu, vừa múa vừa hát, chúc mừng, chiêu đãi ba người Mộc Phàm.