----
Hô hô!
Ba mũi tên nhọn phá không, chỉ nghe một tiếng “Phốc”, nháy mắt ba con Liệt hoả điểu rơi xuống, rơi vào dung nham.
Băng!
Mộc Phàm nhanh chóng kéo cung, từng mũi tên nhọn xé trời, xuyên thấu từng con Liệt hoả điểu, bắn chết tại chỗ.
Trước thực lực cường đại của hắn, Liệt hoả điểu thông thường căn bản không ngăn được một mũi tên, rất nhanh mười mấy con Liệt hoả điểu đều bị bắn chết.
“Đề...” Nhìn một đám thủ hạ bị bắn chết, con Liệt hoả điểu lớn nhất kia phát ra một tiếng kêu phẫn nộ.
Hai mắt phun lửa, trừng Mộc Phàm, cánh thật to mở ra, trong nháy mắt lao xuống.
Một luồng sóng nhiệt đập vào mặt, Liệt hoả điểu hé miệng phun lửa.
Mộc Phàm giật nảy mình, con này còn có thể phun lửa?
Oanh!
Hắn lắc mình nhảy ra, vị trí vừa đứng lập tức bị ngọn lửa bao phủ, xuất hiện một cái lỗ thủng, dung nham chung quanh bị cuốn lên.
Mộc Phàm không loạn, xoay người rơi xuống, kéo cung bắn ra một mũi tên, toàn bộ động tác liền mạch lưu loát.
Hưu!
Một mũi tên nhọn phá không, đáng tiếc Liệt hoả điểu xoay người trong không trung né tránh, tốc độ cực nhanh, tựa như một ánh lửa lao xuống.
Hai bộ móng vuốt sắc bén hung hăng chộp tới.
Oanh một tiếng, nham thạch bị nổ nứt, xuất hiện một cái hố to.
Mộc Phàm nhanh chóng lui về phía sau, lần lượt kéo cung, nháy mắt bắn ra ba mũi tên nhọn, bị tránh mất hai mũi, nhưng vẫn có một mũi tên nhọn bắn trúng con Liệt hoả điểu kia.
Đinh!
Chỉ nghe một tiếng leng keng, mũi tên nhọn nổ tung, thế mà không có biện pháp đâm vào thân thể Liệt hoả điểu.
Lông vũ trên thân thể nó loé sáng, đao thương bất nhập, cả mũi tên luyện khí của Mộc Phàm cũng không thể phá vỡ phòng ngự.
“Phòng ngự thật là lợi hại.”
Mộc Phàm kinh ngạc cảm thán, lại không thể không kéo cung lần nữa, lần này nhắm ngay đôi mắt Liệt hoả điểu, ba mũi tên nhanh chóng ngưng kết, khoá chặt.
“Đề...” Liệt hoả điểu phẫn nộ kêu to, há mồm phun ra ngụm lửa, bừng bừng quét xuống.
Đối mặt với một chiêu này, Mộc Phàm không thể tránh né, chỉ có thể cứng đối cứng bắn ra ba mũi tên, phá vỡ ngọn lửa giết đến trước mặt Liệt hoả điểu.
Đinh!
Liệt hoả điểu vỗ cánh, hai mũi tên bị đánh văng ra, nổ tung, một mũi tên nhọn cuối cùng đâm vào đôi mắt Liệt hoả điểu.
Phụt một tiếng, máu vẩy ra, Liệt hoả điểu bi thảm la kêu to một tiếng, đập cánh quay cuồng trong không trung, có vẻ rất thống khổ.
Đầu nó bị đâm trúng, mù một con mắt, bị thương nặng.
Liệt hoả điểu cấp Siêu phàm có thực lực cường đại, thân thể bốc lên ngọn lửa, hóa thành một cái hỏa thuẫn, nhắm ngay Mộc Phàm, nhanh chóng vọt tới.
Nhanh như tia chớp, một đôi cánh tựa như lưỡi dao sắc bén xẹt qua thân thể Mộc Phàm.
Bá!
Phanh phanh phanh...
Tốc độ của Mộc Phàm cũng không chậm, lần lượt tránh thoát công kích của Liệt hoả điểu, ngọn lửa, cánh sắc bén như lưỡi dao, còn có một đôi vuốt sắc.
Hai bên ta qua ngươi lại, triển khai một trận ẩu đả kịch liệt.
Mộc Phàm thu hồi cung, trực tiếp vung hai tay đánh đấm.
Liệt hoả điểu vốn đã bị thương, bị Mộc Phàm đánh đến liên tục lui lại, lông chim trên người không ngừng rơi xuống.
Nói thật thì Mộc Phàm mạnh nhất vẫn là quyền pháp, căn bản không có tài bắn cung, cho nên đánh đấm cận thân là lợi hại nhất.
Phanh!
Một quyền nện tới, thân thể Liệt hoả điểu bị đánh bay ra ngoài, trượt dài trên mặt hồ dung nham mấy chục mét rồi va vào vách đá.
Nó phẫn nộ hót vang, đập cánh, cuốn dung nham bắn lên, bốc lên một ngọn lửa hừng hực lao tới Mộc Phàm.
Tốc độ nhanh đến tận cùng, hơn nữa lực lượng cường đại, lực sát thương kinh người.
Oanh!
Dung nham nổ tung, cuốn lên cao hơn mười mét, Mộc Phàm linh hoạt tránh đi một kích hung mãnh này, dẫm lên một mảnh dung nham lấy đà nhảy.
“Thông thiên triền nguyệt thủ!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Mộc Phàm nhảy lên tiếp cận Liệt hoả điểu, hai tay mở ra, ôm lấy hai vuốt của Liệt hoả điểu ra sức kéo xuống.
Chỉ nghe một tiếng “Oanh”, dung nham phía dưới nổ mạnh, Mộc Phàm bắt lấy Liệt hoả điểu trực tiếp quật vào trong dung nham khô cứng, va chạm mạnh làm Liệt hoả điểu đau nhức, lông chim rơi rụng không ít.
“Đề...” Nó phẫn nộ kêu to, cánh đập mạnh muốn giãy giụa bay ra.
Đáng tiếc bị hai tay Mộc Phàm đè lại, một quyền nối tiếp một quyền nện vào thân thể nó, đánh đến đầu óc nó choáng váng, không ngừng kêu thảm thiết.
Ầm ầm ầm...
Một quyền lại một quyền, đánh không biết bao nhiêu quyền, rốt cuộc, Liệt hoả điểu dần dần ngừng giãy giụa, hơi thở càng ngày càng yếu.
Cuối cùng không nhúc nhích nằm trên dung nham, cả người loang lổ vết máu, lông chim đều bị rụng hơn phân nửa, máu thịt lẫn lộn.
Nó thở thoi thóp nhìn Mộc Phàm, trong mắt tràn đầy sự thô bạo, đáng tiếc đã không còn sức lực.
“Tiễn ngươi lên đường thôi.” Mộc Phàm nhìn nó lắc đầu, nói xong dậm chân.
Răng rắc, cổ Liệt hoả điểu đứt ra, hoàn toàn tắt thở, cuối cùng bị giết chết.
Đây là dị thú cấp Siêu phàm thứ hai mà Mộc Phàm chém giết, phía trước là Hàn băng thứ xà, hiện tại Liệt hoả điểu, một băng một hỏa vừa lúc cân xứng.
Mộc Phàm thu thi thể Liệt hoả điểu, thân hình hơn mười mét thật sự to lớn, thu vào không gian chứa đựng của hệ thống.
Giết con Liệt hoả điểu cấp Siêu phàm này xong, Mộc Phàm bắt đầu thu thập thi thể Liệt hoả điểu khác, nói như thế nào đều là thịt a, lãng phí không tốt.
Rất mau, mười mấy thi thể Liệt hoả điểu đều được thu thập sạch sẽ, Mộc Phàm ngẩng đầu nhìn về phía cửa động trên vách đá.
Vèo!
Hắn nhảy lên, dừng trước cửa động.
Vừa lên tới liền cảm giác có ánh lửa đập vào mặt, sóng nhiệt cuồn cuộn, lập tức căng tường khí ngăn chặn.
Mộc Phàm kinh ngạc cảm thán, cảm giác nhiệt độ nơi này thật cao.
“Ngọn lửa vĩnh hằng liền ở trong động này.”
Hắn nói thầm một câu, cẩn thận đi vào hang động, từng bước một chống tường khí.
Không có biện pháp a, vì mạng nhỏ vẫn nên cẩn thận một chút, chống tường khí ít ra cũng có thể phòng bị.
Mộc Phàm cứ như vậy đi từng bước cẩn thận thâm nhập hang động, càng đi càng cảm giác nhiệt độ càng cao, thậm chí vượt qua hai ngàn độ.
Tới bên trong, Mộc Phàm cũng cảm giác được hơi nóng, xuyên thấu qua tường khí ùa vào, có thể nghĩ được nhiệt độ nơi này cao cỡ nào.
Hang động này cũng rất lớn, đi ước chừng năm phút vẫn chưa tới cuối.
Khi Mộc Phàm đang suy đoán có phải đi xuống dưới nền đất rồi không, phía trước đột nhiên thoáng đãng, tới một khu vực rộng rãi.
“Thật đồ sộ.”
Mộc Phàm sợ ngây người, bị cảnh tượng trước mắt làm kinh sợ.
Ở trước mặt hắn là một thế giới dung nham thật lớn dưới nền đất, dung nham quay cuồng, bừng lên ngọn lửa, nhiệt độ cao doạ người.
Bên dưới có một mảng nham thạch cứng rắn, ở trung tâm, bị dung nham vây quanh.
Trên mảnh nham thạch trống trải này Mộc Phàm thấy được một cấu trúc nham thạch kỳ quái, như một cái tế đàn, có tám cột đá.
Trên mỗi một cây cột đá đều có một ngọn lửa lơ lửng, đang bốc cháy hừng hực, phát ra nhiệt độ kinh người.
Quan trọng nhất chính là ở trung tâm tế đàn nham thạch này có một quả cầu lửa thật lớn đang lơ lửng, nó có màu tím, tản ra hơi thở khủng bố.
“Ngọn lửa vĩnh hằng!”
Ánh mắt Mộc Phàm sáng lên, gắt gao nhìn chằm chằm quả cầu lửa màu tím phía dưới dung nham.
Đây là ngọn lửa vĩnh hằng mà Tế ti dân bản xứ nói.
Không sai, chính là ngọn lửa vĩnh hằng, một ngọn lửa vĩnh viễn không tắt.
Nhìn đến quả cầu lửa này, Mộc Phàm liền cảm giác được làn da bị nướng, đau rát.
“Tìm được rồi.”
Mộc Phàm cố nén hưng phấn, nhẹ nhàng nhảy, từ nơi này nhảy xuống mảng nham thạch ở trung tâm kia.
Nhưng vừa đặt chân tới, chưa kịp đứng vững Mộc Phàm liền cảm giác có nguy hiểm, như bị thứ gì theo dõi, lông tơ dựng đứng.