“Hệ thống, thứ này có thể dùng nạp phí?”
Mộc Phàm kinh ngạc, lần đầu tiên nghe hệ thống nhắc nhở nói phát hiện vật phẩm nạp phí đặc thù, có thể dùng để nạp phí sao?
Thánh tinh, có thể nạp phí?
Chỉ nghe hệ thống giải thích: “Đúng vậy ký chủ, đây là một loại tinh thể đặc thù, có thể tiến hành nạp phí, với một khối Thánh tinh trước mắt này, ký chủ có thể nạp được khoảng một tỷ.”
“Hít hà!”
Mộc Phàm thầm hút một ngụm khí lạnh, có chút kích động, một khối Thánh tinh thế mà trị giá một tỷ.
Nói cách khác, chỉ cần lấy được nó là có thể nạp phí, đạt được một tỷ, có thể chuyển hóa thành một tỷ tiền ảo, cũng có thể dùng để trực tiếp thăng cấp.
“Hệ thống, nó thật sự có thể đề cao thiên phú tiềm năng của một người?” Mộc Phàm hỏi tới vấn đề này.
“Đúng vậy, khối Thánh tinh này ẩn chứa một loại năng lượng cực kỳ đặc thù, có thể tăng lên thiên phú tiềm năng của một người, nhưng gia tăng có hạn.”
“Đối với ký chủ mà nói, tác dụng thật sự chính là nạp phí, một khi có đủ loại Thánh tinh đặc thù này, có thể mở ra công năng cấp ba của hệ thống.”
Hệ thống giải thích một hồi, Mộc Phàm bừng tỉnh hiểu ra.
Thứ này, nói trắng ra là chính là có thể tăng thiên phú tiềm năng của một người thêm chút ít, cụ thể thì phải xem tình huống cá nhân.
Mà nó chỉ có thể tăng lên một lần, tác dụng chính là dùng để nạp phí, có thể mở ra công năng cấp ba của hệ thống.
Mộc Phàm không rõ công năng cấp ba của hệ thống là cái gì, nhưng ít ra công năng cấp hai có chức năng dung hợp công pháp, có cửa hàng thời gian chính là một chuyện tốt.
Còn công năng cấp ba, trong lòng hắn vẫn rất chờ mong.
“Như thế nào, nghĩ kỹ rồi sao?”
Lúc này, Tế ti lại mở miệng, nở nụ cười nhìn hắn.
Mộc Phàm giống như đang suy nghĩ, hai người Đồng Tâm, Hà Dĩnh đều nhìn hắn.
Việc này chỉ Mộc Phàm mới có thể quyết định, hơn nữa chỉ có thể do hắn làm, thực lực các nàng không đủ tự nhiên không thể nói gì.
“Được, ta đáp ứng các ngươi.”
Mộc Phàm suy nghĩ, gật đầu đáp ứng rồi.
Nghe thế, Tế ti cười, tộc trưởng Liệt Sơn cũng hơi hơi mỉm cười, không ít dân bản xứ đều nở nụ cười.
“Đúng rồi.” Mộc Phàm đột nhiên hỏi: “Loại Thánh tinh này các ngươi có bao nhiêu?”
“Hả...”
Đối mặt với vấn đề Mộc Phàm hỏi, Tế ti, tộc trưởng Liệt Sơn, còn có những người khác đều sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy.
Chỉ nghe Tế ti chậm rãi nói: “Thật đáng tiếc, bộ tộc chúng ta chỉ có một khối này.”
“Như vậy sao?” Mộc Phàm có chút thất vọng.
Nhưng hắn lại hỏi tiếp: “Có thể nói cho ta biết khối Thánh tinh này từ đâu ra hay không, đi nơi nào mới có thể đạt được loại đồ vật này?”
Tế ti, Liệt Sơn, đám dân bản xứ liếc nhau, không rõ trong ánh mắt mang suy nghĩ gì.
Một lát sau, Tế ti mở miệng: “Vốn ta không muốn nói, nhưng thấy ngươi nguyện ý trợ giúp chúng ta, ta có thể nói cho ngươi biết.”
Mộc Phàm nghe xong hai mắt tỏa ánh sáng, chờ mong nhìn Tế ti.
Chỉ nghe hắn chậm rãi nói: “Thánh tinh được mang ra từ Cựu thần di chỉ, bên trong còn có hay không cũng không biết được, hơn nữa nơi đó cực kỳ hung hiểm.”
“Cựu thần di chỉ?” Đồng tử Mộc Phàm co rụt lại, liếc nhìn Đồng Tâm, Hà Dĩnh, hiển nhiên lần đầu tiên nghe tên địa phương này.
Tế ti gật gật đầu nói: “Không sai, chỉ có trong Cựu thần di chỉ mới có thể tìm được loại đồ vật này, nghe đồn chúng nó là sản vật thời đại Cựu thần.”
“Cựu thần di chỉ, vị trí cụ thể cần vượt qua Vĩnh Đông chi địa, lại đi thêm một ngày mới có thể đến.”
Tế ti nói thẳng ra vị trí, khiến Mộc Phàm có chút động tâm.
Hắn nhận thấy Cựu thần di chỉ Tế ti nói có lẽ là khu vực bên ngoài mà học viện chưa có thăm dò đến.
Điều này làm cho Mộc Phàm cảm thấy rất hứng thú, thậm chí nghĩ nhất định phải đi nhìn xem, nói không chừng trong Cựu thần di chỉ còn có Thánh tinh.
Một khối một tỷ a, nếu có thể đạt được mười mấy khối thì phát tài.
Oanh!
Đang nghĩ ngợi đột nhiên có một tiếng vang lớn, mặt đất hơi hơi rung động, làm mọi người bừng tỉnh.
Sắc mặt Mộc Phàm, Đồng Tâm, Hà Dĩnh khẽ đổi, cảm thấy có điềm xấu.
“Hắc triều lại bắt đầu rồi.”
Lúc này, Tế ti nói một câu làm tâm thần Mộc Phàm nhảy dựng.
Hắc triều, đây là cái tên gọi Tế ti vừa mới nhắc qua, cũng không rõ là cái gì.
Mộc Phàm kinh ngạc hỏi: “Tế ti, hắn triều mà các ngươi nói rốt cuộc là cái gì?”
Tế ti nhìn hắn một cái, mới nói: “Hắc triều chính là dưới ánh trăng u ám, tất cả sinh vật đều trở nên táo bạo dị thường, tràn ngập giết chóc, phá huỷ.”
“Ngươi xem...” Tế ti chỉ về phía bên ngoài bộ lạc.
“Ngao!”
“Rống!”
Trong bóng đêm ngoài kia đột nhiên truyền đến từng tiếng rít gào, tiếng thú chấn động tám phương, làm Mộc Phàm giật mình.
Lúc này, vô số sinh vật, dị thú chui ra, phát ra tiếng gầm gừ đối với vầng trăng đã ảm đạm trên không trung, trở nên rất hung bạo.
Ầm ầm ầm...
Từng đợt tiếng gầm rú truyền đến, mặt đất rung động lắc lư.
Chỉ thấy trong bóng đêm có vô số Băng giải tu tập, điên cuồng tấn công sinh vật khác.
Băng giải, băng trùng, hai quần thể khác nhau bắt đầu giết chóc, thế mà xé nát đối phương rồi ăn luôn.
Tình cảnh này làm lòng ba người Mộc Phàm cùng Đồng Tâm, Hà Dĩnh rét run.
Nếu vừa rồi ba người không có kịp thời rời đi, hậu quả không dám tưởng tượng, chắc chắn bị đám dị thú điên cuồng vây quanh.
“Thật là đáng sợ!”
Hà Dĩnh hoảng sợ nhìn trong bóng đêm có vô số dị thú, sinh vật tàn sát lẫn nhau.
Có Băng hùng khổng lồ đang rống giận, có Băng sương cự sư chém giết trong bóng đêm, tiếng rống truyền ra rất xa.
Toàn bộ Vĩnh Đông chi địa hỗn loạn, vô số sinh vật, dị thú chém giết, vô cùng tàn nhẫn, cảnh tượng cực kỳ khủng bố.
Chúng nó bị ánh trăng ảnh hưởng, trở nên điên cuồng, cắn nuốt lẫn nhau, như bị lực lượng nào đó thao túng.
“Hắc triều rất nguy hiểm, các ngươi ở bên ngoài sẽ chịu ảnh hưởng, thậm chí có khả năng trở nên giống như các sinh vật này bị mất khống chế.”
Tế ti ở bên cạnh nhẹ giọng giải thích, làm Mộc Phàm trở nêm nghiêm nghị.
Cái này cũng quá khủng bố đi?
Oanh!
Lúc này, bên ngoài bộ lạc đột nhiên xuất hiện một mảng lớn sinh vật đen nghìn nghịt, nhìn kỹ là vô số Băng giải, băng trùng.
Mặt sau còn có một đoàn Băng hùng, điên cuồng đánh tới đây, giống như muốn san bằng bộ lạc trước mắt này.
Mộc Phàm cả kinh, nhìn nhìn bốn phía, phát hiện vẻ mặt Tế ti, Liệt Sơn, đám dân bản xứ thế mà vẫn trấn định, không dao động.
Đang lúc thắc mắc, liền thấy một con Băng hùng khổng lồ nhảy dựng lên, rống giận vọt tới, mắt thấy sắp nhào vào bộ lạc.
Phanh!
Ngay sau đó, băng hùng va chạm vào một quầng sáng màu đỏ, nháy mắt bốc cháy, thân hình hóa thành một đống tro tàn.
Mộc Phàm thấy rõ ràng Băng hùng kia va chạm vào quầng sáng, bị một ngọn lửa thiêu cháy thành tro tàn.
Lúc này mới hiểu bộ lạc dân bản xứ có phòng ngự cường đại, trách không được không e ngại mấy thứ này.
“Yên tâm, chúng nó không vào được, rất mau liền rút lui.”
Tế ti bình tĩnh nói, quả nhiên như hắn nói, các dị thú khác đột nhiên ngừng lại, một đám không dám tới gần nơi này.
Trong bão tuyết tăm tối, thánh hoả của bộ lạc thiêu đốt hừng hực, phát ra nhiệt lượng cùng ánh lửa khiến các dị thú sợ hãi.
Cuối cùng chúng nó trực tiếp vòng qua nơi này, rít gào chạy băng băng, rống giận, chém giết cắn nuốt lẫn nhau nhưng không dám tới gần nơi này.
“Ngọn lửa thật thần kỳ.” Mộc Phàm kinh ngạc cảm thán không thôi.
Hắn nhìn ngọn lửa trên tế đàn phía sau, mẹ nó, thật thần kỳ, thậm chí trong lòng còn xuất hiện suy nghĩ đóng gói mang đi.
“Thánh hỏa càng thêm ảm đạm.”
Lúc này, Tế ti bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Mộc Phàm nhìn lại, quả nhiên phát hiện ánh sáng từ thánh hỏa màu xanh tím kia ảm đạm một ít, cứ tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ tiêu tán, dập tắt.
“Hắc triều sắp ngừng, ngươi chuẩn bị sẵn sàng.”
Đang nghĩ ngợi, Tế ti đột nhiên nói một câu làm Mộc Phàm ngẩn người.
Chỉ thấy Tế ti lấy ra một tấm da thú đưa qua, cũng nói: “Đây là một phần bản đồ, bên trên ghi chép kỹ càng tỉ mỉ ba địa điểm ngọn lửa vĩnh hằng xuất hiện.”
“Ngươi dựa theo mà đi tìm, nhất định có thể tìm được.”
Tế ti đầy chờ mong nhìn Mộc Phàm.
Cuối cùng hắn còn hơi hơi khom người nói: “Bằng hữu nhân loại, hết thảy liền nhờ ngươi.”
“Tế ti yên tâm, nếu ngọn lửa vĩnh hằng thật sự tồn tại, ta nhất định mang về.”
Mộc Phàm gật gật đầu bảo đảm, nhưng hắn lại hỏi: “Nhưng ta làm sao để đưa ngọn lửa vĩnh hằng về đây, hẳn là có cái gì để chứa đựng chứ?”
“Có, đây là dụng cụ đặc thù dùng để chứa đựng ngọn lửa vĩnh hằng, ngươi có thể hút một tia lửa từ ngọn lửa vĩnh hằng vào bên trong mang về là được.”
Tế ti nói rồi lấy ra một đầu lâu thú, bên trên vẽ đầy các loại hoa văn kỳ quái, nhìn cực kỳ quỷ dị khó lường.
Mộc Phàm nhận lấy, không thấy có chỗ nào đặc biệt.
“Hai vị bằng hữu của ngươi có thể lưu lại nơi này, các nàng không có đủ thực lực để hoàn thành nhiệm vụ này.”
Tế ti đột nhiên nhìn Đồng Tâm, Hà Dĩnh nói ra lời này.
Mộc Phàm nhìn hai người Đồng Tâm, Hà Dĩnh suy nghĩ, gia hỏa này không phải là muốn giữ người để dễ uy hiếp chứ?
“Chúng ta liền ở lại nơi này.” Đồng Tâm dứt khoát gật gật đầu.
Nàng biết rõ thực lực của mình cùng Hà Dĩnh không bao nhiêu, căn bản không thể đi cùng Mộc Phàm hoàn thành nhiệm vụ tràn ngập tính khiêu chiến và nguy hiểm này.
“Hắc triều ngừng lại, ngươi chỉ có ba canh giờ, cần trong khoảng thời gian này đuổi tới sơn cốc lấy lửa, thành công mang ngọn lửa vĩnh hằng trở về, nếu không ngươi sẽ gặp nguy hiểm.”
Đột nhiên, Tế ti chỉ vào bóng tối bên ngoài rồi nói, Mộc Phàm giương mắt nhìn theo mới phát hiện vô số sinh vật vốn cuồng bạo đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Hắc triều thật sự tạm thời ngừng lại.